Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346: Nhanh mồm nhanh miệng

Hồ Tuệ Mẫn nhìn thấy người bước vào khu giải trí

cao cấp không phải ai khác, chính là Trần Hạo.

Vừa đi vừa nhìn xung quanh, rõ ràng là khá nhàn nhã.

Hồ Tuệ Mẫn liền lấy lại ứng ngay.

Hẳn mới vừa nãy, lúc Vương Tuấn Kiệt trình thẻ

VIP, Trần Hạo theo sát họ nên nhân viên hiểu lầm Trần 

Minh cũng là thành viên của nhóm họ.

Sau đó cậu ta chỉ như vậy đi vào.

Điều này khiến Hồ Tuệ Mẫn khá khó chịu.

“Này, này, này Trần Hạo, sao cậu cũng vào? Ai

cho cậu vào mà vào?”

Hồ Tuệ Mẫn tức giận nói.

“Hở2”

Trần Hạo nghe giọng điệu chất vấn đầy khinh bỉ

của Hồ Tuệ Mẫn, không khỏi sửng sốt một chút.

Còn bảo mình “ai cho vào mà vào.

Mình muốn vào thì vào đấy. Dấu sao lúc đến cùng

Chu Minh, nhân viên phục vụ đã biết mình.

Đương nhiên là đi vào tự do.

Và trên ngọn núi chính phía trên khu giải trí này,

có vài trang viên nhỏ.

Chu Minh và Tô Tử Nguyệt hiện đều có mặt trên

đó.

Trần Hạo phải đi qua khu giải trí, đến gặp họ.

“Thật sự luôn, có ra không hả, không biết vào đây

cần thẻ VIP sao? Nói cho cậu biết, người bình thường

không vào được, biết không?”

Hồ Tuệ Mẫn hỏi, với ánh mắt khinh thường.

“Tôi biết!”

Trần Hạo gật đầu.

“Biết cái gì mà biết, biết mà vẫn theo vào. Đây là

nhờ Vương Tuấn Kiệt đưa thẻ VỊP ra, sau đó cậu theo

chúng tôi vào!”

Hồ Tuệ Mẫn thầm nhắc nhờ.

Đúng là tuy trước đây không tới mức ghét Trần 

Minh, nhưng vẫn có chút khinh thường.

Bây giờ, Hồ Tuệ Mẫn thực sự chán ghét.

Vương Tuấn Kiệt người ta không mời mình, mà mời

Quân Văn và Vương Văn, Lương Mạnh tới chơi.

Trần Hạo cậu theo mọi người chu vào làm cái

quái gì.

Để Vương Tuấn Kiệt người ta nghĩ gì đây.

Dẫu sáo Vương Tuấn Kiệt cũng biết Trần Hạo là

bạn học cấp ba của mình và Vương Văn, Lương Mạnh,

đúng là khiến người ta cảm thấy xấu hồ.

Nếu là ở chỗ khác, nó được lưu trữ bởi chính nó.

Được rồi, Trần Hạo cậu muốn vào cũng không

sao, Hồ Tuệ Mẫn cũng sẽ không nói gì. Nếu muốn

nâng cao kiến thức thì nâng cao.

Nhưng bây giờ cậu ta làm thế thì Vương Tuấn Kiệt

sẽ nghĩ gì về mình và Vương Văn với Lương Mạnh.

Khiến Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy rất xấu hổ.

“Tôi không chui vào!”

Trần Hạo cũng không nói nên lời.

Trong lòng cũng biết Hồ Tuệ Mẫn từ trước đã coi

thường mình, nhưng bây gið thật sự coi thường ra mặt.

Nhưng mình thật sự đâu có chui vào.

“Cậu vẫn còn cãi được, cậu không chui vào, vậy

cậu có thẻ VỊP sao?”

Hồ Tuệ Mẫn cả giận.

“Ờ… Không có!”

Trần Hạo thực sự không có.

“Vậy không phải, cậu chui vào còn không thừa

nhận, tôi thật sự phục luôn đấy!”

Hồ Tuệ Mẫn giận dữ dậm chân.

Nếu không phải để ý đến thân phận của mình, thì

đã đạp cho Trần Hạo hai cái rồi.

Mà nhiều người tầm cỡ cũng ở đây, có chút hài

hước nhìn cảnh này.

Khiến mấy người Hồ Tuệ Mẫn cảm thấy rất lúng

túng.

Vương Văn vội vàng nói: “Được rồi, được rồi Tuệ

Mẫn, đừng nói Trần Hạo như vậy, dù sao chúng ta

cũng là bạn học, anh Tuấn Kiệt sẽ không để ý nhiều,

để Trần Hạo vào chơi đi!”

Vương Tuấn Kiệt lắc đầu cười khổ một tiếng:

“Không vấn đề gì đâu!”

“Hừ! Thấy cái bản mặt của cậu ta là thấy phiền,

cũng mày là anh Tuấn Kiệt rộng lượng, nếu không kiểu

gì cũng phải đuổi cậu ta ra ngoài!”

Hồ Tuệ Mẫn tức giận dậm chân, sau đó quay đầu bỏ đi.

Vương Văn có chút không đành lòng nhìn Trần Hạo.

Dẫu sao, những gì Tuệ Mẫn vừa nói cũng có chút khó nghe.

“Trần Hạo, cậu cũng biết hồi đấy lúc Tuệ Mẫn

còn là lớp trưởng của chúng mình, tính cách lúc nào

cũng ruột để ngoài da. Cô ấy chỉ nói thế thôi, cậu

đừng để bụng nhé!”

Vương Văn khuyên nhủ.

HT ừ!”

Liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn một cái, Trần Hạo gật đầu

với Vương Văn.

Dấu sao, Vương Văn đối xử với mình rất tốt.

Đối với Hồ Tuệ Mẫn, lúc nào cũng có thể tát vào

mặt cô ta, nhưng Trần Hạo cho rằng tát vào mặt cô ta

như thế này, thật sự quá trẻ con và thô tục.

Hơn nữa, Trần Hạo sẽ không đến mức tính toán,

xét nét với một cô gái.

“Không để bụng là được rồi. Mà này, nếu bây giờ

không bận, chúng mình ra đó nói chuyện một lát đi!

Lúc đó, sau khi chúng ta thi đại học xong, tớ cũng hỏi

thăm tin tức của cậu. Cậu giỏi thật đấy, thi đỗ vào đại

học Kim Lăng. Lúc đó tớ đã biết cậu giỏi rồi mà!”

Vương Văn hỏi Trần Hạo.

Khi còn học trung học, trong lòng Vương Văn rất

ngưỡng mộ Trần Hạo, cũng luôn đánh giá cao Trần Hạo.

Dẫu sao cậu ấy học tập chăm chỉ, thành tích cũng

xuất sắc.

Hơn nữa làm chuyện gì, Trần Hạo cũng cực kỳ

kiên trì.

Đặc biệt là khi nhóm nhỏ của hai người giành

được vị trí đầu tiên, Vương Văn đã nắm lấy tay Trần 

Minh, phấn khích không phải nói.

Thành thật mà nói, từng có thời gian, Vương Văn

có chút thinh thích Trần Hạo.

Muốn chứng kiến khoảnh khắc Trần Hạo vượt khó

chuyển mình.

Nhưng mà, tình cảm kia cũng chỉ có thời gian

ngắn ngủ, Trần Hạo dù sao cũng nghèo thật. Vương

Văn dù tốt với Trần Hạo nhưng cô ấy vẫn chưa đến

mức theo đuồi Trần Hạo.

Không phải Vương Văn coi thường Trần Hạo, mà

đó chỉ là tâm tư con gái, thường dễ cảm động trước

những người có hình tượng anh hùng.

“Mình…”

Trần Hạo không muốn lại phiền phức với Hồ Tuệ

Mẫn.

Vì vậy theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng mà, Vương Văn từ hôm qua đã muốn gặp

mình nói chuyện.

Đã nhiều năm không gặp nhau, Trần Hạo cũng

muốn chuyện phiếm với Vương Văn.

Bây giờ Vương Văn mời nhiệt tình vậy, Trần Hạo

cũng không tiện từ chối.

Dù sao chuyện ngọc bội vẫn đang được xác nhận,

chưa có kết quả, không muốn làm Vương Văn thất

vọng, Trần Hạo gật đầu.

“Vương Văn, cậu!”

Vào lúc này, Hồ Tuệ Mẫn và những người khác đã

ngồi xuống bên một ao suối nước nóng, đang chụp ảnh.

Nhìn Vương Văn đưa Trần Hạo đi qua, Hồ Tuệ

Mẫn sửng sốt, có ý trách gọi cậu ta tới làm gì.

“Thôi mà, Trần Hạo vào cũng đã vào rồi, nhân cơ

hội này chuyện trò chút, cũng chẳng mấy khi có dịp như vậy!”

Vương Văn vội vàng nói.

“Hừ!”

Sau đó Hồ Tuệ Mẫn quay đầu sang một bên.

Vương Tuấn Kiệt đương nhiên sẽ không so đo với

Trần Hạo. Anh ta nhìn Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn và nói:

“Thấy thế nào, phong cảnh chỗ chúng tôi không tệ chứ?”

“Dĩ nhiên không rồi!”

Hồ Tuệ Mẫn nói.

“Chờ lần sau đi Tuấn Kiệt, tôi bảo ba tôi tìm mối,

lúc nào anh đến đi Kim Lăng, tôi dẫn anh đến sơn

trang suối nước nóng chơi, không thì mấy người chúng

ta lại tụ bữa nữa!”

Giờ phút này, Thẩm Quân Văn nói.

“Sơn trang suối nước nóng Kim Lăng? Đó là nơi

sang trọng nhất ở Kim Lăng, Vương Tuấn Kiệt, anh đi

thì tuyệt đối hài lòng. Tuy lớn vậy rồi, lại là người Kim Lăng, nhưng tôi chưa bao giờ đến sơn trang suối nước nóng Kim Lăng. Tôi chỉ nghe mọi người kể, dẫu sao nơi

đó không phải ai muốn cũng có thể đi vào! ”

Hồ Tuệ Mẫn bất lực thờ dài.

Mà ba của Thẩm Quân Văn rõ ràng có chút quan hệ.

Thẩm Quân Văn vỗ ngực nói: “Chuyện đó không

thành vấn đề, đến lúc đấy tôi sẽ dẫn mọi người đi chơi.

Hai chúng ta, cộng thêm Vương Tuấn Kiệt, Vương Văn

và Lương Mạnh! Năm người chúng ta muốn vào thì vào!”

Lần này, Thẩm Quân Văn cố tình gọi tên từng người.

“Được, vậy tôi phải đi xem sơn trang suối nước

nóng của các bạn ở Kim Lăng mới được!”

“Ừ ừ, ai vào sơn trang suối nước nóng cũng cần vé

vào cửa, nhưng không phải muốn là tùy tiện chui vào

được!”

Hồ Tuệ Mẫn đảo mắt trắng dã nhìn Trần Hạo.

Ha ha, Trần Hạo đương nhiên biết Hồ Tuệ Mẫn

đang giễu cợt mình.

Nhưng, còn có thể nói gì?

Chẳng lẽ lại bảo sơn trang suối nước nóng 

kia là của mình với bọn họ?

“Này? Nhìn kìa, cô gái đó là ai? Ôi này, Vương Văn,

cậu mau đến xem đi!”

Đột nhiên, Hồ Tuệ Mẫn có chút phấn khích, chỉ

vào một cô gái đang du ngoạn bên cạnh suối nước nóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK