Chương 392: Sự trả thù của Long Chí Viễn
Thấy Tổng giám đốc Sơn và những nhà kinh
doanh khác đều có thái độ nghiêm túc như vậy, Tạ Mỹ
Hà cũng không cười nổi nữa.
Cô ta không khỏi suy nghĩ lại: ‘Chẳng lẽ cậu Hạo
là Trần Hạo thật ư?’ Nhưng nhớ năm đó nhìn người
ngợm Trần Hạo rất nghèo, cái sự khổ cực ấy toát ra từ
dáng đi cho đến cử chỉ đến nỗi lần nào gặp cô ta cũng
thấy khó chịu theo. Cô ta cũng chưa từng coi anh ra gì.
Nhưng bây giờ, sau mấy năm không gặp, không
ngờ Trần Hạo lại thay đổi nhiều như vậy. Qua nhiều
nhà kinh doanh hay người có địa vị cao trong xã hội
đều tâng bốc Trần Hạo, sao có thể chứ?
Về phần Trần Hạo, anh không để ý đến Tạ Mỹ Hà
mà qua chỗ nhóm người Tổng giám đốc Sơn để trò
chuyện, sau đó mọi người cùng nhau đi vào khách sạn.
Tham gia chỉ được hơn nửa tiếng, Trần Hạo có
việc nên phải vội vàng về trước bèn chào tạm biệt với
Tổng giám đốc Sơn và những người khác.
Lúc anh đi ra, có rất nhiều người ra tiễn anh. Lâm Y Y đang thì thầm gì đó với ba mình, sau đó le lưỡi một
cái, hiển nhiên là muốn đi cùng với Trần Hạo.
Ba cô dĩ nhiên đồng ý.
Nét mặt Tạ Mỹ Hà đầy căng thẳng, cô ta cũng đi
ra cùng với Vương Văn.
Lúc này Trần Hạo đang ngồi trên chiếc xe điện ba
bánh, còn Lâm Y Y thì ngồi ở bên cạnh anh. Nhưng kỳ
lạ thay, bây giờ Vương Văn không còn cảm thấy việc
ngồi trên chiếc xe điện ba bánh ấy là một chuyện mất
mặt mũi, vì đến cả một cô con gái xinh đẹp nhà dòng
dõi như Lâm Y Y cũng rất vui vẻ khi ngồi trên đó,
huống gì là mình chứ!
Về phần Vương Văn, mãi đến bây giờ cô ấy vẫn
chưa hết kinh ngạc trước sự thật Trần Hạo chính là
người được gọi là cậu Trần , còn mơ mơ màng màng
như đang nằm mơ.
Còn Tạ Mỹ Hà thì nôn nóng đến mức sắp khóc.
Lúc này nhìn Trần Hạo chẳng khác gì một tên nghèo
hèn cả, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn bộ quần áo đó, vẫn
khuôn mặt đó, vẫn biểu cảm đó, sao cô ta lại cảm thấy
sờ sợ chứ? Vì sao vậy?
Quay trở lại với Trần Hạo. Anh đang chở Lâm Y Y
về nhà mình ăn cơm.
Bây giờ tâm trạng của Trần Hạo đang khá tốt, vì
chuyến đi này không uổng công: Nhiệm vụ hoàn
thành, giúp Tử Nguyệt tìm được mẹ đẻ, anh còn tìm về
được em gái họ của mình nữa. Thu hoạch rất lớn.
Nhưng có người vui thì có người buồn.
“Choảng!” Tiếng tách trà rơi xuống đất vang lên.
“Lũ vô dụng, đúng là lũ vô dụng, đã lùa con vịt về
tay rồi thì sao lại thất bại ngay phút chót chứ?”
Trong biệt thự, Tư Đồ Dương đang tức giận quát
tháo lũ cấp dưới người nước ngoài.
Long Chí Viễn đứng ở một bên, sắc mặt cũng cực
kỳ khó coi. Mấy ngày trước anh ta đã thổi phồng khả
năng của mấy người này hơi quá, cuối cùng kết quả thì
chỉ là mấy đứa sinh viên thôi mà lũ này cũng không bắt về được.
Tư Đồ Dương nhìn thì đang quát lũ cấp dưới đấy,
nhưng thực chất thì có khác gì chỉ cây dâu mắng cây
hòe là anh ta đâu. Trong lòng Long Chí Viễn cũng tức
giận lắm chứ.
“Cậu Dương, cậu Viễn, thật sự là lúc ấy chúng tôi
đã bị bao vây, tôi nghĩ chắc có lẽ bọn cớm đã đánh hơi
được rồi!” Người cầm đầu nói: “Xin hãy cho chúng tôi
thêm một cơ hội. Cậu Dương à, cậu hãy cung cấp tung
tích của họ cho chúng tôi biết thêm
một lần nữa đi, chúng tôi nhất định sẽ bắt nó về đây!”
Tư Đồ Dương sắp nôn nóng đến mức điên rồi:
“Muộn rồi, bọn mày thật sự cho rằng người của nhà họ
Phương nói động vào là động vào được sao? Nếu lúc
này không phải đang là giai đoạn nhạy cảm, tao và ba
tao đều cần nắm mọi hướng đi của nhà họ Phương thì
tao đã không mạo hiểm bắt cóc Phương Bảo Nhi
rồi! Giờ thì hay lắm, rút dây động rừng rồi, bây giờ tao
chỉ mong nhà họ Phương đừng chuyển hướng nghỉ
ngờ sang tao, như thế là tao đã mang ơn bọn mày lắm rồi!”
Anh ta rất sợ lần bắt cóc thất bại này sẽ đem đến
hậu quả khôn lường, hơn nữa nếu chuyện này gây ảnh
hưởng đến sự việc trọng đại của dòng họ, đó mới thật
sự là mất nhiều hơn được.
Long Chí Viễn thấy bọn cấp dưới đều cúi đầu ủ rũ
thì lập tức hỏi chúng: “Phải rồi, đám máy bay trực
thăng kia không có lý do gì mà lại đến nhanh như vậy,
lũ cớm cũng không thể nào đánh hơi nhanh thế được,
nói lại cặn kế cho tao!”
Bọn cấp dưới lập tức kể rõ tình hình lúc đó.
Sau khi nghe xong, Long Chí Viễn nhướng mày, thì
thầm: “Hả? Chẳng lẽ là cậu ta?”
Tư Đồ Dương hỏi: “Ai thế?”
Long Chí Viễn nói: “Không phải bọn mày đã chụp
lén rồi sao? Tao muốn nhìn xem trong đám người kia có ail”
Đám cấp dưới lập tức lấy ra.
“Tao biết ngay, quả nhiên là cậu ta! Cậu Hạo của
thành phố Hoàn Kim, Trần Hạo!” Long Chí Viễn thấy
Trần Hạo trong hình thì bực tức vỗ bàn một cái.
Ban đầu là bị Trần Hạo sỉ nhục nhiều lần trong
bữa tiệc sinh nhật của mình, sau khi về nhà thì lại bị
cấm túc. Bị nhục nhã nhiều lần như thế, danh tiếng và
công lao mà anh ta đã góp nhặt nhiều năm qua đã tan
thành mây khói. Long Chí Viễn thật sự hận đến ngứa răng.
“Cậu ta chính là cậu Hạo của thành phố kim lăng ư?” Hiển nhiên Tư Đồ Dương cũng từng nghe nói
về Trần Hạo.
Long Chí Viễn nghe anh ta hỏi vậy, bèn kể cho Tư
Đồ Dương nghe về ân oán giữa mình và Trần Hạo.
Sau khi nghe kể xong, Long Chí Viễn cười nói: “Ha
ha, thảo nào! Cho dù Phương Bảo Nhi điều động
người của nhà họ Phương thì cũng chẳng có việc gì
khó để bắt cóc cô ta, thì ra cô ta được Trần Hạo trợ
giúp. Thế cũng dễ hiểu tại sao cậu Dương bày tỏ thành
ý với Phương bảo Nhi rồi mà cô ta cũng không
thèm để ý rồi!”
Tư Đồ Dương nghe vậy thì hít sâu một hơi.
“Bất kể là ai, chỉ cần dám đối nghịch với Tư Đồ
Dương tao đây thì tao sẽ không để nó sống sót chạy ra
khỏi Thục Xuyên! Người đâu!” Tư Đồ Dương nổi giận
đùng đùng chuẩn bị kêu người đi đánh nhau.
“Đừng xúc động chứ, anh Dương!” Long Chí Viễn
đè vai Tư Đồ Dương xuống, vội vàng khuyên nhủ: “Tôi
từng quen biết với Trần Hạo, thế lực của cậu ta rất
lớn, còn lớn hơn cả anh và tôi tưởng tượng nữa. Chúng
ta mà hành động tùy tiện như vậy thì sẽ rắc rối lớn
đấy! Chuyện năm đó chị của cậu ta ép nhà họ Long
chúng ta chuyển ra khỏi thành phố Kim Lăng, anh
cũng từng nghe nói rồi mà!”
Nếu nhằm vào Trần Hạo một cách công khai thì
chẳng khác nào làm một chuyện vốn dĩ rất đơn giản
trở nên phức tạp cả.
Không phải là Tư Đồ Dương không hiểu vấn đề,
chủ yếu là do vừa rồi anh ta cho rằng Phương Bảo Nhi có Trần Hạo rồi nên mới thờ ở với mình, còn tát
mình nên mới nổi cơn ghen tức. Bây giờ tỉnh táo lại,
anh ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Vậy Chí Viễn, cậu có cách gì hay hay không?
Chẳng lẽ cứ để mặc cậu ta diễu võ giương oai ở đất
Thục Xuyên này hay sao?”
Long Chí Viễn nở nụ cười đầy lạnh lùng và tàn
nhẫn: “Dĩ nhiên là không rồi, ngược lại là đằng khác.
Tôi muốn cậu ta vĩnh viễn ở lại Thục Xuyên để báo thù
chuyện cậu ta đã sỉ nhục tôi lần trước. Chuyện này tôi
sẽ tự làm. À phải rồi, anh Dương, hi vọng anh cho tôi
mượn ít người, tôi cần điều tra xem những người mà
Trần Hạo mang tới lần này là ai.”
“Không thành vấn đề!”
Hai người bàn việc đến đêm khuya mới dừng.
Ba ngày sau.
“Anh Hạo , em và dì Hân ra ngoài mua đồ đây, anh
muốn ăn gì không, em và dì mua về làm cho”
“Gì cũng được! Món nào em và dì Hân làm anh
cũng thích cả!” Trần Hạo cười nói với Tô Tử Nguyệt và
Phương Mộng Hân.
Ba ngày trôi qua, Tử Nguyệt đã rất thân mật với dì
Hân. Đúng như Trần Hạo đã nói, Tử Nguyệt không hề
chê bai gương mặt đầy vết sẹo của dì Hân.
Phương Mộng Hân thấy con gái mình không
những hiểu chuyện mà còn khôn khéo đến vậy, ngày
nào sống chung với cô đều cảm thấy hạnh phúc tràn trê.
Còn Tô Tử Nguyệt, mỗi khi ở bên dì Hân, cô luôn có
cảm giác an toàn và gần gũi rất tự nhiên, tựa như dì
Hân là người thân của mình vậy.
Hai người tay tay trong tay đi tới một cửa hàng
bách hóa. Dì Hân nhìn vào chỗ bên cạnh cửa hàng
bách hóa, nơi có một sạp bán kẹo hồ lô nhỏ. Tử Nguyệt
thì thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía đó, nhưng
cuối cùng lại bỏ qua và đi về phía trước.
Trong lòng Phương Mộng Hân vô cùng đau xót.
Được nghe Tử Nguyệt giải thích, bà ấy biết nếu cô
không gặp được Trần Hạo thì có lẽ cô sẽ phải tiếp tục
sống trong cảnh nghèo khổ cùng cực ấy.
E rằng đối với Tô Tử Nguyệt, từ nhỏ đến lớn, ăn một
cây kẹo hồ lô cũng là một chuyện hết sức xa xỉ.
“Tử Nguyệt, cháu chờ dì một chút, dì về lại ngay!”
Nói rồi dì Hân đi đến một nơi.
Tử Nguyệt thầm nghĩ: ‘Dì Hân úp úp mở mở đi đâu
thế nhỉ?’ Rồi cô đứng chờ tại chỗ.
Bỗng nhiên Tô Tử Nguyệt nghe thấy tiếng động cơ
ề ồ inh tai. Cô quay đầu nhìn lại, thấy một chiếc xe van
đang chạy nhanh về phía mình.
Những người qua đường tức khắc thét lên đầy
chói tai…