Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 422: Đi thăm bà

 

“Vùng biển Nam Dương rộng lớn đến vậy, hơn nữa

cũng thời gian cũng đã qua rất lâu rồi, Đồng Hân cô

Tần Nhã nghe Trần Hạo nói vậy.

Vừa giật mình cũng vừa rất lo lắng.

Nhìn sắc mặt Trần Hạo khá ảm đạm, cô mới

không nói tiếp nữa.

Tần Nhã cũng không biết nên hình dung tâm trạng

của mình bây giờ là như thế nào.

Mặc dù đã từng cạnh tranh với Tô Đòng Hân ,

nhưng Tần Nhã không thể không thừa nhận, Tô Đồng Hân  là một cô gái vô cùng tốt, cũng rất yêu Trần Hạo .

Cô ấy vừa xảy ra chuyện, trong lòng Tần Nhã cũng

có chút đau khổ.

Nhưng ngoài trừ những cảm xúc đau đớn thế này

ra, Tần Nhã còn có một chút kích động.

Cô biết cô suy nghĩ thế này là rất không đúng,

nhưng cô lại không khống chế được cảm xúc của mình.

Trần Hạo không ngơ ngẩn với Tần Nhã quá lâu.

Cũng bởi vì nhắc đến chuyện của Đồng Hân , tự

dưng khiến tâm trạng của Trần Hạo trở nên ảm đạm.

Sau đó cùng đi về đến phòng.

Trưa mai, phải đến Tập đoàn Dương thị thăm bà.

Ngày hôm sau, trong phòng họp của nhà họ

Dương ở Hòa Bình.

Tất cả người của nhà họ Dương đều có mặt ở đây.

Tập đoàn Dưỡng thị là một xí nghiệp gia đình, cao

tầng của tập đoàn, đều là người của nhà họ Dương.

Bởi vậy nên những cuộc họp kiểu này cũng chính

là cuộc họp của những người trong gia đình, tổ chức

thường xuyên.

“Mấy năm gần đây, nhà họ Dương càng ngày càng

cô độc, nhà họ Dương của trước kia, đứng đầu tứ đại

gia tộc, bây giờ thì thế nào? Mấy người xem kỹ lại số

liệu kinh doanh của nhà họ Dương xem, nói thì nói là

một trong tam đại gia tộc, thực sự, còn có thể được

xem như tam đại gia tộc hay không?”

Giọng nói của một bà lão đã ngoài bát tuần vững

chãi có lực vang lên.

Bà đã về tuổi xế chiều, đôi mắt lạnh lùng lướt

quanh một vòng các con cháu đang ngồi đây.

Dùng sức dọng cây gậy xuống đất.

“Tuổi ta càng ngày càng lớn, không biết ngày nào

sẽ ra đi, giao gia tộc này lại cho các con, sao ta có thể

yên tâm ra đi được đây, mỗi đứa cũng nói gì đó đi!”

Lão phu nhân nói.

Bà chính là người đứng đầu của gia tộc nhà họ

Dương hiện nay, cũng chính là chủ tịch hiện tại của tập

đoàn nhà họ Dương, Dương lão phu nhân.

Dương lão phu nhân một thời chính là nữ cường có

tiếng khắp Hòa Bình, nhưng theo thời gian tuổi tác

cũng dần bị ăn mòn, những năm gần đây lão phu nhân

không đích thân đứng ra lo việc của tập đoàn nữa, mà

là lui về sau làm hậu phương, ngoại trừ những quyết

định hệ trọng của tập đoàn, lão phu nhân mới can dự.

Cũng chính bởi vì vậy, gia tộc như rắn mất đầu, nội

bộ tranh đấu nghiêm trọng, việc phân công giữ cửa

phần nào làm rạn nứt gia đình, gia đạo của nhà họ

Dương, nhanh chóng bị sa sút.

Gið phút này, con cháu trong nhà chỉ biết mỗi cúi

đầu lặng thỉnh.

“Nói gì đó đi chứ!”

Lão phu nhân tức giận đập bàn, nhìn sắc mặt đã

đủ biết lão phu nhân đang tức tím mặt.

“Mẹ à, mẹ đừng tức giận!” Con trai cả Dương

Ngọc Đình lo lắng khuyên can, “Chuyện của gia tộc,

chúng con cũng đang cố gắng vượt lên hai đại gia tộc

Tần Long, chỉ là nếu nói đến quan hệ ngoại giao, nhà

họ Dương chúng lại cách xa hai nhà Tần Long!”

“Ba đại gia tộc cùng phát triển từ nghiệp vụ nhà

đất, ngay cả cổ phiếu chúng ta cũng chẳng cạnh tranh

được với họ, và đây cũng chính là nguyên nhân lớn

nhất khiến hai nhà Tần Long phát triển manh nhanh

hơn chúng ta gấp ngàn lần!”

Dương Ngọc Đình nói.

“Đấu thầu đấu thầu! Nếu đã biết đâu là điểm yếu,

sao không ai đứng ra khắc phục điểm yếu này, đi ra

ngoài mở rộng mối quan hệ kinh doanh! Mười năm gần

đây, hai nhà Tần Long nhỡ vào dựa hơi được tập đoàn

Tín Phong, thông qua Tín Phong dành được lượng tiêu

thụ khủng khiếp, vậy thì tại sao chúng ta lại không làm

như vậy? Vấn đề này đã có ai phái người đi làm chưa?”

Lão phu nhân trực tiếp đâm thẳng vào lời nói của

Dương Ngọc Đình không chút nương tay.

Khiến đám con cháu còn lại, nhao nhao che miệng

cười trộm.

“Cười cái gì mà cười! Mỗi người tự xem lại mình đi,

lớn không ra lớn, nhỏ chẳng ra nhỏ!”

Liếc mắt sang chợt nhìn thấy Dương Danh  đang

quấn khăn quanh đầu.

Dương lão phu nhân phẫn nộ nói, “Nhìn lại mình

hết đi, chẳng ra thể thống gì, mấy người làm tôi tức

đến nổi không biết tôi còn sống đến buổi tiệc đại thọ

ngày mai hay không!”

Đúng lúc này.

Cửa phòng họp được mở ra.

Một người vệ sĩ trung niên cung kính đi vào.

“Chủ tịch, yến tiệc trưa nay đã chuẩn bị xong!”

Lão phu nhân hít sâu một hơi, cố kiềm chế nói:

“Không có cách nào thì cùng đi nghĩ cách đi, kể lễ

phàn nàn thì được gì, được rồi, cả nhà cùng đi ăn bữa

cơm đoàn viên đi!”

Dựa theo quy củ, trong gia tộc mỗi khi tổ chức

xong một buổi tiệc gì đó, cả gia đình phải ngồi lại cùng

ăn bữa cơm đoàn viên.

Đám người chia phe rầm rì gì đó với nhau, nhưng

tất cả đều đi về phía phòng ăn.

Vừa mới phòng ăn.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong đại sảnh, có

một nam một nữ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng

khách.

“Hừ, Ngọc Bích  đây nhỉ, cả một buổi sáng, trong nhà

tổ chức họp sao chẳng thấy bóng dáng đâu, mà còn ở

đây làm gì, sao thế, còn dắt thêm đứa nào nữa đấy,

bạn trai à!”

Đợi đến lúc tất cả mọi người đều đã có mặt đủ

dưới đại sảnh.

Nào thím nào cô nào dì nào bác cùng nhau chế

giễu Ngọc Bích

Còn mẹ của Ngọc Bích, tất nhiên chỉ dám chôn chân

đứng tại chỗ chẳng dá hó hé lời nào.

Sắc mặt bà ấy khó coi tới cực điểm.

Nói bao nhiêu lần rồi, đừng đi cùng Trần Hạo tới

đây, lần này đến lần khác không bao giờ chịu nghe lời,

cũng cứ đi theo Trần Hạo về nhà!

“Thím Ba, cô Sáu, anh ấy không phải là bạn trai

cháu, anh ấy là Trần Hạo , anh họ cháu!”

Dương Ngọc Bích  giới thiệu anh với mọi người.

“Cái gì? Trần…… Trần Hạo ?”

“Đúng vậy, chính là anh ấy!”

Lời này vừa phát ra, cả đại sảnh đều im bặt kinh ngạc.

Cả đám người ai nấy cũng đều nhìn Trần Hạo chằm chằm.

Mặc dù ai nấy đều biết Dương Ngọc Bình ở bên

ngoài có sinh một cặp con rơi vừa trai vừa gái, tên là

Trần Hiểu  và Trần Hạo .

Nhưng đây lại chính là lần đầu tiên được gặp mặt.

“Không ngờ nhỉ, người phụ nữ kia có phúc không

ít nhỉ, cậu bé này đẹp trai thế mài!”

Một bà thím trong số đó nói.

“Anh họ, em giới thiệu sơ qua chút, vị này là……”

Cùng lúc, Ngọc Bích  lần lượt giới thiệu mọi người với Trần Hạo .

Trần Hạo cũng lần lượt chào hỏi mọi người.

Chỉ có điều, ngoại trừ cậu Tư có nhìn anh cười

cười đáp lại, gật gật nhận lời chào hỏi của anh, còn lại,

những người khác ai cũng ngầng mặt lên trời.

“Sao đứng đấy hết vậy? Ngồi xuống đi!”

Trong lúc này, lão phu nhân được người dìu ra ngoài.

“Mẹ, mẹ tới xem ai đến nè, Ngọc Bích  cháu gái ngoan

của mẹ đấy, trước ngày sinh nhật mẹ, con bé đem một

phần quà to lớn đến thăm mẹ đây! Dắt đứa con trai

của người phụ nữ kia đến gặp mẹ!”

Mợ cả tiến lên đỡ lấy tay của lão phu nhân, đồng

thời cười lạnh nói.

“Hừm?”

Lão phu nhân lúc này mới quay đầu lại nhìn về

phía Trần Hạo .

Trong suốt hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Trần Hạo gặp được bà mình.

Thực ra thì trong lòng cũng là có chút kích động.

“Bà”

Trần Hạo gọi lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe anh gọi mình là bà, tay không

khỏi khẽ run nhẹ, cũng không lên tiếng đáp trả, chỉ

nhẹ gật đầu.

“Cậu tên là Trần Hạo đúng không, còn chị của cậu đâu?”

Lão phu nhân hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống.

“Chị con đang ở nước ngoài, vẫn chưa về!”

Trần Hạo nói.

“Hừ, vậy cậu còn tới đây làm gì? Bao nhiêu năm

rồi biết không, cậu vẫn còn biết cậu còn một người bà sao?”

Lão phu nhân cau mày nói.

Mặc dù ngoài miệng thì lạnh lùng, nhưng đúng

như những gì mẹ của Trần Hạo dặn anh lúc trước vậy,

lão phu nhân sẽ không quá hà khắc với Trần Hạo .

Thấy Trần Hạo cúi đầu xuống không nói gì.

Lão phu nhân cũng không ngờ rằng mình nghiêm

khắc quá, lỡ dọa sợ con cháu.

Bắt đầu hòa hoãn nhẹ giọng lại: “Có điều coi như

cậu cũng có lòng hiếu thuận, còn biết đến thăm người bà này!”

Sắc mặt của lão phu nhân bây giờ, không hẳn là

đang giận Trần Hạo , thái độ của lão phu nhân như vậy

thực sự khiến cậu cả mợ cả đều rất kinh ngạc.

Đặc biệt là Dương Danh , bởi vì hôm qua bị đánh

quá mất mặt, suy cho cùng cũng ít nhiều có liên quan

tới Trần Hạo .

Giờ phút này còn đang ghi hận trong lòng,

âm thầm chạm tay mẹ cô ta.

Biết ý con gái, mợ cả hừ lạnh nói:

“Ha ha, mẹ à, sao mẹ tốt bụng vậy, mẹ thử nghĩ

mà xem, hai mươi năm trời họ chẳng hề đoái hoài gì tới

chúng ta, bây giờ sao tự dưng lại đến vậy, nói trắng ra

là, còn không phải nhân dịp sắp tới đại thọ của mẹ

sao, đến nhà họ Dương hòng bòn chút tiền, bằng

không, lũ đó chẳng để mẹ vào mắt đâu!”

Lão phu nhân liếc xéo bà ta một cái, dường như

đối với bà ta chẳng có chút hương vị của tình thân.

“Trần Hạo , cậu là nhắm tới tài sản nhà họ Dương sao?”

Sau đó, lão phu nhân không vui hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK