Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 829: Phẩm chất Trân cực

“Phẩm chất trân cực!”

Nhìn thấy điều này, Hòa Thành cảm thán.

Kim quang lóe lên, Tử Khí Đông Lai, sương trắng bao phủ, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.

Đúng vậy, Trần Hạo lần này thực sự miêu tả đạt đến phẩm chất trân cực.

“Cái này. Cái này làm sao có thể!”

Cao Liệt đang đứng một bên không thể tin được mọi thứ trước mắt, trợn tròn mắt hét lên.

Dù không tin nhưng hắn cũng không thể làm gì được, sự thật đã ở ngay trước mắt.

Lúc này Cốc Trù cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Trần Hạo lại có thể chế ra được lá phù chú bí pháp đạt đến trân cực, phải biết rằng ngay cả hắn không thể tự mình làm ra được.

“Ngươi. Ngươi đã làm như thế nào?” Cốc Trù lập tức hỏi Trần Hạo.

“Đại tông sư, tôi chỉ thông qua không ngừng luyện tập và tìm tòi, tôi đã vẽ thành công hoa văn Kim Long phẩm chất trân cực trước khi tới đây!”

Trần Hạo lập tức trả lời Cốc Trù.

Nghe Trần Hạo nói vậy, Cốc Trù cũng gật đầu hài lòng.

“Hòa Thành, đồ đệ của ngươi thật là tài giỏi. Từ nay về sau, hắn sẽ là nhất giai phù sư ở đại sảnh của ta!”

Bấy giờ Cốc Trù trước hết khen ngợi Triều Hòa Thành, sau phong Trần Hạo.

Nói cách khác, Trần Hạo hiện tại đã coi như là cấp bậc nhất giai phù sư, loại vinh dự này rất quý giá, có thể đạt được danh hiệu Nhất giai phù sư trong Sảnh phù sư, chính là cũng có thân phận cao quý trong toàn bộ vực giới. Một biểu tượng danh giá được tồn tại.

“Đại tông sư, ngài…”

Cao Liệt đương nhiên là người đầu tiên từ chối, lập tức bước ra Cốc Trù muốn nói gì đó.

Cốc Trù đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Cao Liệt, chưa kịp nói gì thì đã chặn họng nói: “Cao Liệt, ta biết ngươi muốn nói gì. Chuyện này cứ như vậy đi. Được rồi, ngươi có thể về trước, ta vẫn còn có việc phải làm!” ”

Cao Liệt không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc với giọng nói tức giận trong lòng, cùng đệ tử Khương Nam bỏ đi.

Hòa Thành và Trần Hạo hai sư đồ cũng vui mừng khôn xiết, cảm thấy Cao Liệt đúng là trộm gà không ăn mòn lúa, thật sự nhấc một tảng đá đập vào chân hắn.

Sau khi rời khỏi Hội trường Phù lục, Hòa Thành mỉm cười khen ngợi Trần Hạo: “Trần Hạo, từ giờ trở đi ngươi cũng là Hội trường phù lục thân phận phù sư. Tương lai ngươi sẽ phải tự mình đi trên con đường của mình!”

“sư phụ, cho dù con có trở thành Phù sư, người vẫn mãi là sư phụ của con!”

Trần Hạo nhìn Hòa Thành giảng bằng ánh mắt kiên định.

Như có câu nói, Một ngày vi sư, cả đời vi phụ.

Nếu Hòa Thành không bằng lòng nhận anh làm đồ đệ, sao có thể đạt được kết quả như vậy?

Hòa Thành nghe xong lời nói của Trần Hạo, trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động, thật sự không có nhận nhầm đồ đệ.

Không lâu sau, Hòa Thành dẫn Trần Hạo đến Đại Sảnh Phù Lục báo cáo, nhận được huy hiệu của nhất gia phù sư, Trần Hạo thật sự trở thành một phù sư của Hội trường Phù lục.

Sau khi xong việc, Trần Hạo đến nhà Chu gia gặp ng cùng anh 1 nghìn lẽ 1 đêm.

Từ khi Chu Nặc tới lần trước, Trần Hạo cũng chưa từng thấy Chu Nặc tới nữa, không biết mấy ngày nay tiểu nha đầu này đang làm gì.

Bây giờ Trần Hạo đã là khách quý quen thuộc của nhà họ Chu nên sẽ không có chuyện tắc đường nữa.

Ra đến đại sảnh thì thấy Chu Vân Sơn đang ngồi bên trong nói chuyện với quản gia.

“Chu gia tiền bối!”

Trần Hạo bước vào, cung kính chào Chu Vân Sơn.

“Trần Hạo mới đến sao, mời ngồi , học tập ở sư phụ Hòa Thành thế nào rồi?”

Chu Vân Sơn nhìn thấy Trần Hạo, liền vui vẻ cười, quan tâm hỏi Trần Hạo.

“ah, ngươi đạt được danh hiệu Nhất giai phù sư, bây giờ ngươi đã là gia sư rồi sao?”

Trần Hạo chưa kịp trả lời, Chu Vân Sơn đã nhận thấy huy hiệu Nhất giai phù sư trên ngực Trần Hạo, lập tức kêu lên.

Đương nhiên, Chu Vân Sơn biết cái huy hiệu này, dù sao Hòa Thành sư phụ cũng có huy hiệu Nhị giai Phù sư.

“Đúng vậy, Chu tiền bối, nhưng ta vẫn phải cảm tạ ngài rất nhiều. Chính ngài đã cho ta cơ hội tốt như vậy mới trở thành đồ đệ của Sư phụ Hòa Thành. Chỉ có như vậy ta mới có kết quả như ngày hôm nay!”

Trần Hạo không phải loại người không báo ân, tự nhiên tỏ lòng biết ơn Chu Vân Sơn.

“Ha ha!”

“Chuyện tốt như vậy, tất cả những thứ này đều là kết quả của sự chăm chỉ của bản thân ngươi, cám ơn cám heo gì!”

Chu Vân Sơn cũng mỉm cười vẫy tay với Trần Hạo.

Nhưng nhìn thấy Trần Hạo kết quả như vậy, thật sự là làm cho Chu Vân Sơn vui mừng, ít nhất có thể khiến cho hắn cảm thấy mình không giúp sai người.

“đúng rồi, Chu tiền bối, người đẹp 1 nghìn lẽ 1 đêm của ta Chu nặc đâu sao không thấy?”

Sau đó, Trần Hạo nhìn về phía Chu Vân Sơn, nghi ngờ hỏi.

Thường ngày Chu Nặc sẽ ở bên cạnh Chu Vân Sơn, nhưng hôm nay cô lại vắng mặt khiến Trần Hạo cảm thấy rất kỳ quái.

“Ngươi nói Nặc há, mấy ngày nay con nha đầu đi ra ngoài, nghe nói là đi với đội thám hiểm ở vực giới

Linh Sơn tìm kiếm gì mà Thiên Niên Ngọc Sâm thì phải”

Khi nghe Trần Hạo hỏi, Chu Vân Sơn lập tức nói với Trần Hạo.

“Ngọc sâm ngàn năm? Đó là cái gì?”

Trần Hạo thắc mắc hỏi.

“Đó là một loại dược liệu cổ quan trọng, ngàn năm mới mọc một lần, quý hơn cả nhân sâm!” Chu Vân Sơn giải thích.

Điều này làm cho Trần Hạo có chút tò mò, Chu Nặc tại sao không nói với anh một tiếng, Chu Nặc tại sao lại có hứng thú với một loại dược liệu cổ đại, trong này tồn tại bí mật gì.

“Lão gia. Lão gia.”

Đúng lúc này, một Gia Đinh vội vàng từ ngoài cửa bước vào, lo lắng hét lên với Chu Vân Sơn.

” Xảy ra chuyện gì ?làm gì Hốt hoảng như vậy?”

Chu Vân Sơn khẽ cau mày hỏi.

“Thưa lão gia. Đại tiểu thư và những người khác. Họ gặp tai nạn ở Linh Sơn. Vừa rồi tôi đi ra ngoài, nghe nói ở Linh Sơn có một trận tuyết lở lớn. Nhiều khối tuyết từ Linh Sơn lăn xuống. Tình hình bây giờ rất nguy cấp!”

Gia Đinh vội vàng kể cho Chu Vân Sơn nghe những gì đã biết.

Chu Vân Sơn sửng sốt.

“Ngươi. Ngươi. Cái này không thể nói lung tung!”

Chu Vân Sơn kinh nghi hỏi, biết con gái mới rời đi mấy ngày, tin tức này đối với Chu Vân Sơn có chút không thể chấp nhận được.

Giọng nói vừa dứt, một nhóm người mặc áo giáp bước vào cửa biệt thự nhà họ Chu.

Những người này nhanh chóng xông vào nhà Chu, kẻ cầm đầu là một người mặc quân phục đen.

“Xin chào Chu lão gia, ta là đội trưởng đội bảo vệ vực giới, ta tên là Vương Bằng. Lần này ta tới đây là vì xảy ra tai nạn với con gái của ngài và đội thám hiểm ở Linh Sơn!”

Vương Bằng đi tới trước mặt Chu Vân Sơn, nghiêm mặt nhìn Chu Vân Sơn thuật lại.

Chu Vân Sơn lúc này mới biết, xem ra tin tức không phải giả, mà là thật đã xảy ra chuyện.

Chu Vân Sơn suýt chút nữa không đứng vững, may mà có quản gia và Gia Đinh ở phía sau đỡ nên không bị hoa mắt.

Một bên Trần Hạo sắc mặt phi thường trĩu xệ, lập tức xoay người rời đi khỏi Chu gia, tự chính anh đi Linh Sơn, cứu người đẹp 1 nghìn lẽ 1 đêm Chu Nặc.

Sau khi rời khỏi nhà Chu, Trần Hạo đi về hướng trung tâm thành phố, đương nhiên phải mua sắm một số thiết bị và vật dụng trước khi lên đường, nếu không sẽ chẳng khác nào đi vào chỗ chết một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK