Chương 453: Cậu không phải là người à ?
Lúc này, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ trong
bếp đem đĩa rau ra.
Nhìn thấy người con trai bị đánh.
Đặt bát đĩa xuống chạy tới.
“Các người tại sao lại đánh anh tôi?”
Cô gái chạy tới, đôi mắt đỏ hoe nói.
“Tại sao lại đánh cậu ta? Hừ, cô nhìn đi, làm quần
áo của tôi bẩn, mà nhà hàng của các người cũng vậy.
Tìm một người phục vụ không có đầu óc, còn nợ , chết
tiệt! Các người nói đi, việc này tính sao? Nếu không trả
tiền quần áo cho tôi, tôi sẽ đập phá cửa hàng của các
người!”
Người phụ nữ lạnh lùng nói.
“Đừng đập phá cửa hàng, đừng đập cửa hàng!”
Cậu con trai bật khóc, ngồi dưới đất van xin.
“Anh, đừng cầu xin bọn họ!”
Cô gái cũng lo lắng.
Cô gái ấy, có vẻ như mới đôi mươi.
Nhưng rõ ràng cô ấy là một cô gái chăm chỉ và
hiểu chuyện.
Nhìn thấy cô dễ bị bắt nạt, nhóm người này
càng manh động.
Vài người đàn ông phía sau anh Bưu lắc đầu, lắc
tay chân, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Những người xung quanh cũng trở nên căng
thẳng, dường như hai anh em họ không thể tránh khỏi
một trận đòn, tội nghiệp cho hai anh em họ.
“Sao thế nhỉ? Sao lại đánh nhau rồi?”
Vào lúc này.
Một nam thanh niên đội mũ lưỡi trai cùng một
người phụ nữ đi xe ba gác điện quay về, hình như là ra
ngoài mua đồ ăn.
Người phụ nữ thấy bên trong có đánh nhau liền
vội vàng nhảy xuống xe đi vào trong.
Ngược lại, người thanh niên đội mũ lưỡi trai trông
rất điềm đạm, anh ta chỉ liếc nhìn vào trong nhà rồi thu
hồi lại ánh mắt, ngậm điếu thuốc, dỡ hàng ra.
“Mẹ, là bọn chúng đánh anh trai con!”
Cô gái vội nói.
“Mẹ, họ đánh con!”
Cậu con trai ngồi dưới đất khóc nói.
“Hổ tử, đừng sợ, mẹ ở đây!”
“Tại sao các anh lại đánh người?”
Người phụ nữ vội vàng hỏi.
“Tại sao, là bởi vì con trai ngốc của bà bẩn quần
áo của tôi!”
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực
“Không phải chỉ là quần áo thôi sao? Tôi trả tiền
cho cô! Cô nói đi bao nhiêu tiền, lại đi đánh con trai
tôi. Cô cũng không đi nghe ngóng xem, tôi A Mai mặc
dù là một goá phụ, nhưng cũng không có dễ bị ức hiếp đâu!”
Người phụ nữ hét lên.
“Được rồi, bà nhìn cho kĩ, đề của tôi là hàng xa xỉ
lại mới mua, hôm nay vừa mặc lần đầu, giá hơn chín vạn!”
Người phụ nữ nói.
Khi Lý Mai nghe thấy điều này, sự kiêu ngạo của
bà giảm đi một nửa.
“Bao… bao nhiêu? Hơn 9 vạn? Quần áo gì mà đắt thế?”
Thu nhập hàng năm của trang trại này chỉ là 5 vạn đến 6 vạn, bao giờ mới được hơn 9 vạn ?
“Haha, dân quê ngu dốt quá, hàng hiệu Hermes đã nghe qua
chưa!”
Người phụ nữ đắc ý nói.
Mà A Mai, lúc này cũng không nói nên lời.
Nhìn bên ngoài những người này đi Land Rover
và những loại xe tương tự, có vẻ thực sự là đồ đắt tiền.
Giờ thực sự rất sợ hãi.
Những người xem xung quanh cũng tỏ ra thông
cảm.
Không có cách nào, chỉ có thể coi như xui xẻo.
Mà hai bên đang đối đầu nhau.
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai vừa rồi đang dỡ
hàng bên ngoài, không biết lúc nào đã bước vào.
Đi đến bên cạnh người phụ nữ, vì cô ta đang mặc
một chiếc váy dài một mảnh.
Nam thanh niên túm váy từ đùi, sờ vào chất liệu
của váy.
Người phụ nữ hét lên đầy sợ hãi.
“Cậu…cậu làm gì thế hả?”
Anh Bưu cũng tức giận, lập tức lắc cổ phát ra
tiếng lách cách, rõ ràng là muốn động thủ.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai lắc đầu nói: “Đồ nhái!”
Cùng lúc đó, nam thanh niên đội mũ lưỡi trai cởi
mũ để sang một bên rồi châm thuốc hút.
Mà khi cởi mũ ra, mọi người trong nhà hàng đều
có thể nhìn thấy rõ ràng dáng người này tuy rằng có
chút gầy yếu, nhưng lại toát ra vẻ mặt thanh tú.
Khi người phụ nữ nghe thấy điều này, cô ta càng
lo lắng hơn.
“Mắt chó cậu bị mù, đồ của tôi là thật, cậu lại nói
thật thành giả, không muốn đền tiền chứ gì, xem ra tôi
phải cho ngươi biết thế nào gọi là lễ độ, thì các người
không biết bà đây lợi hại như thế nào!”
Người phụ nữ nháy mắt ra hiệu cho anh Bưu.
Nhóm người anh Bưu vây quanh.
“Được rồi được rồi, biết các người lợi hại rồi,
nhưng mà thật sự là đồ giả, tôi không bao giờ nói dối!”
Nói xong, nam thanh niên túm váy người phụ nữ
xé toạc ra.
“AAA”
Người phụ nữ lại hét lên.
“Không tin thì cô nhìn đi, đồ xa xỉ đích thực của
Hermès, nguyên liệu thô được làm cần thận đặc biệt.
Nhưng nhìn đồ của cô xem, nguyên liệu bên trong đều
là sợi bông. Cô mua hàng nhập khẩu song song từ nơi
khác à? Hai ngàn tệ là mua được rồi!”
Thanh niên nói.
Mà người phụ nữ lại muốn mắng.
Nhưng khi nghe điều này, cô ta đã choáng váng.
Anh Bưu, người sắp ra tay cũng bị choáng váng.
Hai người nhìn nhau.
Bởi vì người thanh niên này đã nói đúng, đó thực
sự là một sản phẩm nhái mà anh ta đã mua trong một
đợt giảm giá.
“Cho nên, dù có đền thì cũng nhiều nhất là hai ngàn!”
Người thanh niên mỉm cười.
“Dì Mai, lấy hai ngàn đến đây ạ!”
“Ok”
Lý Mai gật đầu.
Người thanh niên đưa tiền cho anh Bưu.
Về phần anh Bưu, ở nơi công cộng này anh ta bị
người thanh niên này làm cho xấu hổ, điều quan trọng
nhất là bạn gái anh ta đã thực sự bị cậu ta làm nhục, váy đã bị
xé toạc ra.
Còn chỉ ra trước mặt mọi người là người phụ nữ đó
mặc đồ giả.
Nếu anh ta bỏ đi như thế này, anh em kết nghĩa
của anh Bưu ra ngoài thà chết còn hơn!
“Được rồi thằng nhóc, có hai chuyện, cho dù là
giả, nhưng cậu có ý gì khi kéo váy người phụ nữ của
tôi, chỉ cái này thôi, ông đây phế cậu!”
Anh Bưu tức giận.
Anh ta tung một cú đấm thẳng vào mặt người
thanh niên.
Bụp!
Có một âm thanh.
Nắm tay của anh Bưu trực tiếp bị người thanh niên nắm lấy.
Sau đó người thanh niên dùng sức một chút.
“Ôi! Đau quá! Đau quá !!I”
Anh Bưu hét lên trong đau đớn.
Đồng thời, mọi người bị sốc.
Người trẻ tuổi này, lại có thể tự mình bẻ tay anh ta,
sức tay của cậu thật lớn! ! !
“Muốn đánh nhau sao? Vậy thì ok!”
Người thanh niên cười nhẹ.
Khi cổ tay rung lên, liền nghe thấy tiếng lách cách
của cánh tay anh Bưu, uốn lên theo một góc rất lạ.
Sau đó, nam thanh niên giơ chân lên và bị đá
trực tiếp bật ngửa.
“Ôi! Cánh tay của tôi!”
Anh Bưu hét lên trong đau đớn.
Mà người của anh ta ngốc hết rồi.
Vừa rồi, khi thanh niên nắm tay anh Bưu, siết chặt
anh Bưu, tất cả bọn họ đều cảm thấy người thanh niên
này thật lợi hại.
Bây giờ nhìn thân thể này, chắc chắn sẽ là
gẫy xương.
Lúc này, không ai trong số họ dám di chuyển.
“Không sao, một lát nữa sẽ không đau!”
Người thanh niên ngồi xổm xuống.
Mà anh Bưu đang la hét nhìn cánh tay đã biến
dạng của mình, nó thực sự không đau.
Nhưng cánh tay đã bị bẻ cong thế này, trông thật
đáng sợ.
Đồng thời, nhìn thấy người thanh niên đang cười
nhạt nhìn hắn, hắn mới cảm thấy thấm thía nụ cười này
của thanh niên.
Mồ hôi túa ra nói: “Cậu…cậu muốn thế nào?”
Người thanh niên mỉm cười, vỗ vai anh Bưu nói:
“Anh Bưu, có nhiều khách thế này, tôi cũng không làm
gì được anh. Anh không phải muốn bồi thường sao?
Đến đây, nói chuyện đi!”