Chương 463: Gặp người xưa
Trần Hạo nghe xong lời nói của Phương Bảo Nhi, anh quả thật hơi sửng sốt.
Không ngờ, mình và Phương Bảo Nhi chỉ tiếp xúc
thời gian ngắn, hơn nữa nói thật, trong một vài sự việc
nào đó, bản thân còn lợi dụng Phương Bảo Nhi.
Không ngỡ cô ấy lại đối với mình…
“Nhưng sau này, đợi nhà họ Phương chúng tôi đến
nhà Họ Trần, mới biết được tin tức anh ấy đã mất tích!
Tôi phái rất nhiều người tìm anh ấy, đã nửa năm rồi,
cũng không chút tin tức, có lẽ, anh ấy đã đi rồi!”
Sắc mặt Phương Bảo Nhi có chút bi thương.
“Xong rồi?”
Lúc này, Phương Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía
Anh Tam.
Anh Tam gật đầu.
Ra dấu tay bảo Phương Bảo Nhi nghỉ ngơi cho tốt.
Sau đó ôm thùng thuốc của mình rời đi.
Kế đó, Trần Hạo thấy trong phòng Phương Bảo Nhi bày một bó nhang dài, cùng giỏ nhang cầu phúc
Lập tức cau chặt mày.
Chỉ vào giỏ nhang nói: “Này?”
Ý là ngày mai cô có việc sao?
Phương Bảo Nhi hơi mỉm cười gật đầu: “Ngày
mai chẳng phải là hội miếu sao, tôi cùng Phương Di,
còn có thím hai thím ba đến miếu cầu phúc, mỗi năm
vào dịp này, chúng tôi đều lén đi, haha, Anh Tam anh
không biết đâu, trước đây tôi và Phương Di không thể
tùy ý ra ngoài, giờ thì tốt rồi, có thể đi dạo hội miếu
náo nhiệt!”
“Ô ôI”
Chẳng qua, vẻ mặt của Trần Hạo cũng không có
bao nhiêu vui vẻ.
“Anh đi không Anh Tam? Nhìn dáng vẻ của anh,
hình như chưa từng đến hội miếu chơi?”
Phương Bảo Nhi đột nhiên hỏi.
Trần Hạo ra dấu tay.
“Được, nói rồi đấy, ngày mai nếu anh không bận,
thì đi cùng chúng tôi!”
Phương Bảo Nhi hơi mỉm cười.
Cũng không biết tại sao, lần đầu gặp Anh Tam đã
cảm thấy rất thân thiết.
Chủ yếu là ánh mắt Anh Tam, nhìn qua khiến
người ta rất thoải mái.
Thêm vào, cậu không biết nói nên đương
nhiên rất biết lắng nghe.
Cho nên, Phương Bảo Nhi rất muốn làm bạn với
Anh Tam.
Đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cùng lúc này.
Mật thất biệt thự nhà Tư Đồ.
Đêm nay, nhà Tư Đồ vô cùng náo nhiệt.
Một bàn người đang uống rượu trò chuyện.
“Ba, e rằng tình huống có biến, lão tặc họ Phương
kia mời Tả Trung Đào đến chữa bệnh cho ông ta, người
của chúng ta nói, sau khi chữa trị, khí sắc lão tặc họ
Phương đó thoạt nhìn khỏe hơn không ít.”
Trên bàn rượu, Tư Đồ Dương không khỏi lo lắng nói.
“Dương thiếu, e rằng cậu nghĩ nhiều rồi, nhà họ
Long và nhà họ Tư Đồ hiện nay đã không còn như trước,
bây giờ nhà họ Long nhà họ Tư Đồ liên thủ với nhau,
thêm vào trợ giúp hết sức của mấy vị đại sư nhà họ
Mạc, còn sợ một Phương Bất Đồng sao?”
Mà giờ phút này, một người trung niên lạnh lùng cười nói.
Ông ta tên Long Bưu, là con trai út của ông cụ nhà họ Long.
Mấy người con trai của ông cụ nhà họ Long, có
thể nói ai nấy đều đặc sắc.
Đặc biệt là Long Bưu này, người cũng như tên, vô
cùng mạnh mẽ.
Dẫn dắt thế lực thế giới ngầm dưới trướng nhà họ Long.
Từng tham gia và lên kế hoạch chuyện vây bắt đại
thiếu nhà Họ Trần, thậm chí còn có thu hoạch phong phú ở
đó vì suýt nữa đã bắt sống Trần Hạo. Do
đó, về mặt năng lực, rất được nhà họ Mạc tin tưởng.
“Chú Bưu nói cũng đúng!”
Tư Đồ Dương nói.
“Haha, Tiểu Dương, sau này vẫn nên theo trưởng
bối học hỏi thêm, chút tài trí đó của con, hoàn toàn
không đủ dùng, đúng rồi, ngày mai sẽ bắt đầu bước
đầu tiên của kế hoạch, con chuẩn bị thế nào?”
Tư Đồ Hoành hỏi.
“Yên tâm, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, hơn nữa có
sự giúp đỡ của hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên nhà
họ Mạc, nhất định sẽ không chút sơ suất!”
Tư Đồ Dương nói.
Đồng thời nhìn về phía hai anh em tướng mạo giống hệt nhau kia.
“Tốt, vậy ba có thể hoàn toàn yên tâm rồi, Mạc
Thanh Mạc Thiên là em họ ruột của cậu Mạc Kiếm, so
sánh bản lĩnh, không thấp hơn cậu Mạc Kiếm bao nhiêu!”
Tư Đồ Hoành khen.
“Hai người nói đùa rồi, so với anh họ, chúng tôi
còn kém rất xa!”
Hai anh em lắc đầu cười khổ nói.
“Tốt, vì bước đầu tiên kế hoạch ngày mai của
chúng ta tiến hành thuận lợi, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Hôm sau, trong hội miếu tại một huyện Tây Nam.
Khung cảnh rất hoành tráng, có thể nói là biển
người tấp nập.
“Thật sự rất náo nhiệt!”
Phương Di đứng trong nhóm người, nhìn thấy
nhiều người như vậy, không khỏi hưng phấn nói.
“Phương Di, có thể dè dặt một chút không!”
Phương Bảo Nhi bất đắc dĩ nói.
“Cái gì chứ, thật sự rất hưng phấn mà, lẽ nào chị
không cảm giác sao? Nhiều người như vậy, chơi vui
biết mấy!”
Phương Di nói.
Phương Bảo Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi dạo xung quanh
trước, sau đó mới vào miếu cầu phúc!”
Lúc này thím hai nói.
Nói xong lại nhìn về phía người thanh niên trầm
mặc sau lưng hai người.
Cười nói: “ Anh Tam, để cậu chê cười rồi!”
Trần Hạo lắc đầu.
Trên thực tế, cho dù không bảo Trần Hạo đến,
Trần Hạo cũng sẽ đi theo.
Dù sao nhà Tư Đồ vẫn luôn nhìn chằm chằm hai
chị em này.
“Ớ, Bảo Nhi mau nhìn xem, đó chẳng phải là bạn
học của chúng ta sao?”
Chính vào lúc này, Phương Di đột nhiên chỉ về một
phía nói.
Mà mấy người bạn học kia, có nam có nữ, cộng lại
khoảng năm sáu người.
Họ đang dạo phố, hiển nhiên, bây giờ cũng đã
nhìn về phía Phương Di và Phương Bảo Nhi.
Vốn dĩ, Phương Di và Phương Bảo Nhi trong mắt
nhóm bạn học, thuộc loại vô cùng thần bí cao ngạo
lạnh lùng.
Không ai dám chủ động chào hỏi họ.
Nhưng bây giờ, Phương Di cười nói vẫy tay với họ.
Mấy người họ tự nhiên cũng bước qua.
Dù sao cũng là bạn học suốt mấy năm!
“Là các cậu!”
Một cô gái đi đầu bước qua cười nói.
“Đúng vậy, trùng hợp quá, tôi và Bảo Nhi ra
ngoài chơi, vừa rồi tôi còn đang nghĩ, có khi nào gặp
được bạn học không, không ngờ thật sự gặp được rồi!
Các cậu chơi bao lâu rồi?”
Phương Di cười nói.
“Cũng vừa đến thôi!”
Mấy cô gái nói.
“Vậy thì tốt, chúng ta đi chung đi, làm bạn học
nhiều năm như vậy, trừ Thắng Nam ra, mọi người còn
chưa từng trò chuyện đàng hoàng đâu, chị nói đúng
không Bảo Nhi?”
Phương Di nói.
Phương Bảo Nhi mỉm cười gật đầu.
Hai người họ có một khoảng thời gian ngắn tiếp
xúc với Lâm Thắng Nam, nửa năm trước, Lâm Thắng
Nam chơi cùng với nhóm Trần Hạo, từng giúp đỡ mình
và Bảo Nhi.
“Có điều tuy chưa từng nói chuyện nhiều, tôi cũng
biết các cậu.”
Phương Di lại nói: “Đây là lớp trưởng
của chúng ta Từ Thiếu Dương, còn về cô gái xinh đẹp
này, tên là Hồ Tuệ Mẫn, cậu với anh chàng đẹp trai
Thẩm Quân Văn đều là người mới chuyển đến trường
chúng tôi phải không?”
Hồ Tuệ Mẫn hơi mỉm cưỡi với Phương Di: “Phải!
Chuyển đến nửa năm rồi! Vừa rồi trùng hợp gặp nhóm
Thiếu Dương, cho nên chúng tôi đi chung!”
“Được rồi, Bảo Nhi Phương Di, nếu các con đều
là người trẻ tuổi, thì cứ chơi cùng nhau đi? Thím và
thím ba các con sẽ đến nơi khác!”
Thím hai nói.
Nói xong, hai người cũng đi dạo phố.
Còn về Trần Hạo, trong lòng thổn thức không
thôi.
Vốn cho rằng sẽ không gặp lại họ nữa, nhưng
không ngờ, nửa năm sau, vẫn gặp nhau.
Chẳng qua chỉ không gặp nửa năm, Từ Thiếu
Dương, đã bớt đi cảm giác manh động của năm đó.
Mà Lâm Thắng Nam, đổi kiểu tóc ngắn, nhưng vẫn
xinh đẹp gợi cảm.
Còn về Hồ Tuệ Mẫn, lại có cảm giác thành thục,
càng xinh đẹp hơn trước kial
“Anh Tam, những người này là bạn học của chúng
tôi, chúng ta cùng đi chơi nhé? Dù sao mọi người đều
là người trẻ tuổi!”
Trần Hạo gật đầu, cũng không từ chối.
Trái lại Lâm Thắng Nam Hồ Tuệ Mẫn còn có Từ
Thiếu Dương, vừa nhìn thấy Anh Tam đeo mặt nạ, hơn
nữa không biết nói chuyện, xuyên qua mặt nạ, còn có
thể nhìn thấy vết sẹo trên gương mặt cậu.
Ở cùng với người như vậy, cảm giác có chút không
được tự nhiên.
Nhưng Phương Di và Phương Bảo Nhi đưa cậu
đến, mọi người không tiện nói gì, cho nên đều gật đầu.
Có điều Hồ Tuệ Mẫn vẫn cố ý giữ khoảng cách với Trần Hạo…