Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chương 284 – 

Trần Hạo gần như cạn kiệt sức lực khi đi theo sau bọn họ. 

Quả là tréo nghoe, cứ mỗi lần đứng ra giúp đỡ, thì giống như mọi lần, công lao của mình đều bị kẻ khác giành mất. Vậy nên lần này chắc cũng lại làm không công rồi. 

Nhưng tên Vu Cường này có vẻ chẳng chịu động não xíu nào, cậu ta nhờ vả tìm đến phó quản lý Vương, chẳng lẽ quản lý Vương lại đích thân điện thoại mà chuẩn bị cho cậu ta sao? Chuyện như vậy mà cũng dám nghĩ tới. Nực cười thật. 

Nghĩ tới nghĩ lui, rõ ràng đó là nguyên nhân sâu xa khiến anh bị lép vé trước bọn họ. Nhưng lại chẳng có cách nào, Trần Hạo cũng chẳng muốn công khai chuyện này chút nào, đặc biệt là hiện tại đối với việc đối mặt Ngô Thiến và đám người kia mà nói, cảm giác thật chẳng thoải mái gì. 

Cho đến khi đi vào bên trong, hai nhóm người quyết định nhập chung làm một. Với sự giúp đỡ lần này từ phía Vu Cường, những cô gái của nhóm kia rất cảm kích, phần lớn thật sự tỏ ra hâm mộ anh ta. Điều này làm cho Lâm Duyệt cảm thấy khá lo lắng và thực sự không được thoải mái mấy. Đôi mắt cô ta luôn dò xét đám nữ sinh kia. 

“Cầm cái túi cho tôi coi!” Đi đến phía Trần Hạo, Lâm Duyệt ném cái túi đang đeo trên người về phía anh, rồi cô chạy một mạch đến bên cạnh Vu Cường. 

“Vu Cường à, hôm nay chúng ta đi chơi đâu đây? Không phải là anh muốn dẫn em đi suối nước nóng tắm hay sao? Hihi, còn phải dẫn em đi ăn những món đồ ăn ngon nữa.” 

Lâm Duyệt đến bên cạnh Vu Cường mà làm nũng. Cô quyết định phải chủ động, nếu không chủ động trong mọi chuyện, chỉ sợ rằng người sắp trở thành bạn trai của mình sẽ bị người khác cướp mất. 

Vả lại dạo gần đây, Vương Hạo và Ngô Thiến đều cố gắng vung đắp cho cô và Vu Cường. Thêm vào đó thì Lâm Duyệt cũng cực kỳ xinh đẹp, giữa hai người cũng đang nảy sinh tình cảm mập mờ dành cho nhau. Chỉ còn một bước cuối là công khai mà thôi. 

“Ừ, không sao đâu.” Vu Cường cười. 

“Vu Cường. Đây là bạn gái của anh à?” 

Một cô gái đứng cạnh bên cười nói: “Thật sự xinh đẹp quá!” 

Lâm Duyệt không nói lời nào, cô ngây người nhìn Vu Cường. 

Vu Cường lúc này cười khổ nói: “Không phải đâu, đây là bạn tốt của tôi mà thôi.” 

“Đúng rồi, bạn gái xinh đẹp này, không rõ bạn tên gì?” 

Cô gái được hỏi chuyện cũng thật sự xinh đẹp và rất có khí chất. 

“Dạ, em tên là Vương Mẫn, hì hì, hôm nay thật sự phải cảm ơn anh rồi, rất vui nếu có thể kết bạn với anh!” Vương Mẫn cười nói. 

“Được chứ!” Vu Cường liền kết bạn trên wechat liền sau đó với Vương Mẫn. 

Lâm Duyệt vừa tức tối, mặt mũi tái xanh hết cả lên. 

Còn về Trần Hạo, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt có nhiều nét tương đồng giống Vương Tiểu Tiểu, sau khi nghe quý danh liền đã nhận ra vấn đề. 

Không nghĩ rằng lại có sự trùng hợp đến như vậy. 

Vu Cường thì sao, anh ta cũng cảm giác hoài nghi một xíu, nhưng lại không dám xác định, chỉ hỏi một câu: “À đúng rồi, em có biết ông Vương Hồng hay không?” 

“À, đó là ông nội của em.” Vương Mẫn trả lời lại. 

“Thật là trùng hợp, ông nội của tôi là Ngô Bạch, cô có biết Vương Tiểu Tiểu không?” 

“Trời!” Vương Mẫn há hốc mồm kinh ngạc, làm sao mà cô không biết được chứ. 

A, tôi nhớ ra rồi, chị là Ngô Thiến phải không? Là cháu gái của ông Ngô, tôi nhớ lúc còn nhỏ, chúng ta đã từng gặp nhau mấy lần.” Vương Mẫn thoáng nhìn một cái liền nhận ra ngay người quen. 

Trần Hạo lúc nay có chút lúng túng, quả là trái đất tròn mà. 

May mắn thay, bác Ngô trong buổi trưa ngày hôm qua có gọi anh trở về ăn cơm, lại chẳng đề cập tới chuyện này, bởi vì khi đó Ngô Thiến đã lái xe đến nhà bác Ngô sau khi ông gọi cho anh. Rồi ngay sau đó nữa trước mặt Ngô Thiến, bác Ngô tuy muốn hỏi chuyện, nhưng lại cuối cùng lại không hỏi, Trần Hạo lúc đó cũng chẳng chủ động muốn nói. 

Sau khi dùng bữa xong thì anh mới bắt đầu nói chuyện với bác Ngô. Rốt cuộc là vì muốn giới thiệu bạn gái cho anh chứ không phải cho Ngô Phong, sợ rằng Ngô Phong sẽ suy diễn này nọ, nếu mà lại để cho Ngô Thiến biết, Ngô Phong nhất định sẽ biết. 

Không biết lúc đó, Trần Hạo sẽ phải chịu đựng điều gì nữa. 

Ôi trời đất quỷ thần ơi, ai lại ngờ rằng Vương Mẫn lại là chị gái của Vương Tiểu Tiểu, là đối tượng xem mắt của anh chứ. 

Thật sự là nhìn rất có khí chất. 

Trần Hạo không rời khỏi ánh mắt mà nhìn Vương Mẫn vài lần. 

Mà trong tình huống hiện tại, người như Vương Mẫn, khả năng vì vừa rồi Vu Cường ra tay giúp cô ta, nên chắc chắn cô ta đang rất hiếu kỳ về anh ta. Với lại trong cuộc nói chuyện hồi nãy, rõ ràng là Ngô Thiến và Vương Mẫn quen biết nhau, nên họ nói thêm với nhau được nhiều chuyện hơn. 

Còn Lâm Duyệt hiện tại, cô chính là đang thực sự ghen tị. Bởi trong quá trình nói chuyện, cô ta không ít lần tỏ ra tức giận. Vẫn là cứ vinh vào mỗi quan hệ mập mờ giữa cô ta và Vu Cường. Trần Hạo thì sớm đã bị mọi người xem như người vô hình. 

Cứ như vậy, bọn họ đi dạo hơn hai giờ đồng hồ, lúc này cũng gần mười một giờ trưa, vừa văn thì khu vực này này có không ít nhà hàng. Vu Cường đã đề nghị mọi người có lẽ nên đến nghỉ tại nhà hàng nào đó gần đây cho tiện giao lưu thêm. 

Tất nhiên, Vương Mẫn cùng đám bạn sẽ chẳng thể nào từ chối. Vậy nên cả đám mọi người đều ghé đến nhà hàng gần đó để ăn uống. Sau khi cất hết đồ đạc, Trần Hạo cũng đặt lưng ngồi xuống. 

“Ai cho anh ngồi đây!” 

Lâm Duyệt nhìn về hướng Trần Hạo mà quát, không nghĩ rằng cô ta sẽ xử sự như vậy. 

“Ăn cơm mà, tại sao tôi lại không thể ngồi đây chứ?” 

Trần Hạo có hơi tức giận, anh nhìn về phía Lâm Duyệt nói. 

Lâm Duyệt ghen tuông đến nỗi mất trí, vì thấy Vu Cường cứ ở bên cạnh Vương Mẫn phiến chuyện suốt, bởi cảm thấy sự hiện hữu của mình chẳng còn giá trị, nên tính cách đỏng đảnh lại nổi lên. Cô mới tức giận mà mắng Trần Hạo, để tìm thấy cho mình cảm giác không bị lu mờ. 

“Trần Hạo, cậu không thử nhìn xem lại bản thân mình đi, chúng tôi ngồi xuống, cậu cũng ngồi xuống, cậu cho rằng cậu là ai chứ?Người như cậu xứng sao? Chẳng biết xấu hổ gì cả, chẳng lẽ cậu chẳng quan tâm tới mặt mũi của bản thân nữa sao?” 

Lâm Duyệt vừa ngồi mắng, vừa hăng tiết tỏ thái độ rất hung dữ. 

Hiển nhiên, trong đó có vài câu cô muốn rung cây nhát khỉ, một cung tên trúng hai con nhạn. 

“Tôi tự biết như thế nào là xấu hổ” Trần Hạo đáp trả. 

“Thôi thôi, Trần Hạo, cậu đôi co với Lâm Duyệt làm gì cơ chứ. Cô ấy nói hai câu thì cậu cũng phải đáp trả lại hai câu hay sao, cậu có còn là đàn ông hay không? Nếu còn thì đừng có mà ở đó đôi co với phụ nữ nữa, hừ.” 

Ngô Thiến cảm thấy ngày hôm nay Lâm Duyệt đã chịu thiệt thòi, vậy nên cũng cố ý giúp Lâm Duyệt thêm mắng thêm muối khi cô ta mắng Trần Hạo. 

“Trần Hạo !!!” 

Vương Mẫn mở tròn cả hai mắt nhìn anh. 

Đối tượng xem mắt của mình có tên là Trần Hạo. 

Là anh ta sao? 

“Ha ha, chị Vương mẫn, hình như chị không biết về anh ta rồi, anh ta là hàng xóm của ông nội tôi, tất nhiên chỗ ở là thuê phòng của nhà chúng tôi, hôm nay mời anh ta đi theo là để xách túi đồ cho chúng tôi. Tôi cũng đã hứa với anh ta là buổi trưa hôm nay sẽ mời anh ta ăn một bữa thật ngon.” 

Ngô Thiến sợ Lâm Duyệt sẽ cãi nhau với Vương Mẫn, nên nhân cơ hội này liền đánh trống lãng đổi chủ đề. 

“Ôi … tôi hiểu” 

Vương Mẫn đỏ mặt, liếc mắt nhìn Trần Hạo, có một chút ngượng ngùng. 

Cô cũng đã nhiều lần tưởng tượng Trần Hạo bộ dạng trông như thế nào, cho rằng Trần Hạo tuy nghèo, những có lẽ lớn lên không tệ, hoặc là có khí chất không tồi. Nhưng hiện tại thì sao, anh ta rõ ràng chỉ vì một bữa cơm mà đi xách túi cho người ta. 

Mặc dù lớn lên nhìn khá bảnh trai, thanh tú nhưng cái chuyện khí chất thì có vẻ quá thấp kém rồi. Xem bộ dạng của Ngô Thiến, có vẻ như cô ta không biết Trần Hạo là đối tượng xem mắt của mình rồi. 

Chẳng qua Ngô Thiến cùng Trần Hạo đều không nhắc tới chuyện này, Vương Mẫn cho dù có bị uy hiếp tới chết cũng sẽ chẳng ngu mà chủ động nói ra chuyện này. 

“Xin cô nhường đường một chút, món ăn được dọn lên ngay.” 

Lúc này, người phục vụ đi tới. 

Đang lúc bưng khay thức ăn thì lập tức cũng nhắc nhở Lâm Duyệt một tiếng. 

Kết cục lúc đó Lâm Duyệt quay người lại, vừa vặn đụng phải khay đồ ăn, thiếu chút nữa làm đổ cả khay đồ ăn, tuy nhiên, lúc này, món súp bị đổ văng lên tay cô. 

“Thực sự xin lỗi cô, cô không bị làm sao chứ?” Nhân viên phục vụ vội vàng hỏi thăm một cách cung kính. 

BỐP !!! 

Lâm Duyệt bất ngờ vung tay lên và tát mạnh vào mặt nhân viên phục vụ. 

“Mụ nội, cô bị mù à? Dám mang súp đổ lên người tôi sao?” 

Lâm Duyệt trong cơn ghen tuông, muốn tìm cảm giác chú ý từ người khác, nhưng khi đứng trước một kẻ thù mạnh hơn cô ta, thì hiện tại, cảm thấy cực kì xấu hổ, nên mới giận cá chém thớt như vậy lên nhân viên phục vụ. 

Nhân viên phục vụ này giống như vừa mới tốt nghiệp trung học, nom nhìn vẫn còn khá trẻ. Một cái tát trực tiếp như trời giáng xuống mặt cô, khiến Trần Hạo và mọi người đều vô cùng sững sờ, không ai nghĩ Lâm Duyệt lại đám đánh người như vậy. 

“Quyên Quyên, làm sao vậy, ai dám đánh em?” 

Lúc này đây, nữ quản lý của sảnh ăn cùng mấy nhân viên phục vụ nữ chạy tới. 

Họ vừa cung kính nhưng cũng vừa sợ hãi, vôi vàng đỡ người nữ phục vụ vừa bị đánh, vị nữ quản lý đại sảnh lên tiếng họa, sắc mặt cô tái mét cả lên. 

“Là cô ấy, cô ấy đánh tôi!” Quyên Quyên che mặt khóc nức nở. 

“Cô dám đánh người? Cô có biết cô ấy là ai không hả?” 

Quản lý đại sảnh đứng đối diện với Lâm Duyệt quát lên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK