Chương 451: Từ nay về sau, ở cạnh ta đi
Trước đây, Trần Hạo đến thăm nhà bác Tần một lân.
Nói ra thật xấu hổ, lúc đó Trần Hạo cảm thấy bác
Tần là gánh nặng khi cứ lẽo đẽo theo sau mình.
Vốn muốn thu xếp cho bác Tần một cuộc sống ổn định.
Nhưng cảm thấy bác Tần chỉ có một mình, mà bác
Tần lúc nào cũng sẵn sàng đi theo mình.
Vì vậy cậu đưa bác Tần về biệt thự sống cùng.
Không ngờ đến, cuối cùng mình lại phải ờ nhờ bác
Tần.
Chạy vào nhà.
Trần Hạo nhìn thấy trong phòng có một bàn tiệc
gồm nhiều món ngon.
“Bác Tần? Bác có ở đó không?” Trần Hạo hỏi.
“Ai thế?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên đeo
tạp dề từ trong phòng đi ra, mang theo một món ăn.
Trần Hạo sửng sốt.
“Cháu…cháu tìm bác Tần! Tần Nhật Phan !”
Người phụ nữ nhìn Trần Hạo cả người đều bẩn
thỉu, không khỏi có chút chán ghét:
“Anh Phan lên núi rồi! Còn chưa về! Cậu tìm anh
ấy làm gì?”
“Có chút chuyện, cháu chờ bác ấy về sẽ nói
chuyện ạ. Bác gái ở đây có khách, cháu ra ngoài ngoài
chờ bác ấy ạ!”
Trần Hạo tự nghĩ bác Tần đã tìm được một người
vợ, quả thật lúc bác Tần đi, cậu đã cho bác một số tiền lớn.
Nhưng mà nếu nhắc đến cũng có chút xấu hổ, Trần Hạo liền
ra ngoài đợi.
“Này, khoan đã, cậu tên gì?”
Người phụ nữ nghĩ đến điều gì đó, hỏi.
“Trần Hạo!”
Trần Hạo nói.
“Ôi, Trần Hạo, hóa ra là cháu à. Anh Phan bảo tôi
đợi cậu lâu quá! Anh ấy nói nếu cậu đến tìm anh ấy thì bảo
tôi đưa cậu đến nhà tôi sắp xếp chỗ ở ổn định. Nhưng ngày
nào tôi cũng đến nhà anh Phan mà chẳng nhìn thấy cậu
đâu cả!”
“Bác Tần biết cháu sẽ tới sao?”
“Đúng vậy, bảy ngày trước đã nói với tôi, sau đó
anh ấy liền lên núi! Anh ấy nói, cậu là đại thiếu gia,
nhưng mà vừa rồi tôi nhìn cậu…hehe!”
Trần Hạo nhìn quần áo của mình, không khỏi cười
khổ.
Đồng thời, cậu cảm thấy bác Tần thật xấu, rõ ràng
ông ấy biết cậu xảy ra chuyện?
Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm đến điều này.
“Đúng lúc, hôm nay anh Phan về, tôi làm một bàn
đồ ăn cho anh ấy, mà cậu cũng đến rồi! Ngồi uống trà
trước đi!”
Người phụ nữ nhiệt tình nói.
Sau khi nói chuyện, Trần Hạo đã hiểu.
Người phụ nữ đó là người cùng làng, vì vậy Trần
Hạo gọi bà ấy là dì Mai, không giống như những gì
Trần Hạo nghĩ, dì Mai không phải là vợ của bác Tần.
Mà là em gái kết nghĩa của bác Tần.
Dì Mai rất thích trò chuyện.
Nói rất nhiều.
Thật sự mà nói, còn thật sự đã từng xảy ra chút chuyện
với bác Tần.
Đó là trước lúc kết nghĩa với bác Tần.
Dì Mai, một góa phụ vướng vào căn bệnh hiểm
nghèo, chính bác Tần là người đã cứu bà ấy thoát khỏi
cơn bạo bệnh.
Mà cũng không biết tại sao bác Tần lúc đó điên
cuồng mà lại có tiền.
Anh hùng cứu mỹ nhân, bác Tần có nhân
duyên tốt nên dì Mai muốn có một tình yêu tuổi xế
chiều.
Kết quả là, Tần Nhật Phan không muốn.
Cuối cùng, bà ấy cũng nhận Tần Nhật Phan là anh
trai của mình.
Mới có tình cảnh như bây giờ.
“A Mai, tới giúp tôi cất những loại dược thảo này
vào nhà!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói
trầm ấm.
Ngay khi Trần Hạo nghe thấy, cậu đã biết.
Vội vàng đứng lên.
“Bác Tần?”
“Cháu trai? Thật sự đến rồi! Đến lúc nào thế!”
Bác Tần vẫn là bác Tần.
Chỉ là gọn gàng hơn một chút so với trước đây.
Có lẽ là do dì Mai ăn diện giúp bác, so với sự chăm sóc lúc trước của Tường Vi, sắc mặt của ông ấy trông hồng hào hơn.
Ông ấy đang đeo một túi thảo mộc.
“Cháu vừa mới đến” Trần Hạo nói
“Có chuyện gì vậy cháu lớn, đã xảy ra điều gì?” Ông cười haha nói.
“Hiện tại cháu không còn nơi để đi, chỉ có thể xin nhờ vào bác”
“Hắc hắc, ta kêu A Mai chờ cháu đã mấy ngày, nhìn dáng vẻ của cậu chắc mấy ngày nay ăn uống rất khổ cực, đi thôi, bàn thức ăn kia đều chuẩn bị cho cháu đó. đi vào cùng ta uống chút gì đó nào”. Bác Tần vỗ vỗ bả vai Trần Hạo
…
“Hừ, thì ra là chuyện do nhà họ Mạc gây ra, ta cũng không hiểu, Trần gia các cháu khổng lồ như vậy, sao không đấu với Mạc gia một trận?” Sau khi cơm nước no nê, bác Tần vào chủ đề, vừa hút thuốc vừa nói.
“Bác tần, có phải bác đã sớm biết Mạc gia rồi không?” Trần Hạo phát hiện, bác Tần càng ngày càng thần bí. Chắc hẳn bác biết rất nhiều chuyện.
“Biết một chút, nhưng những thứ được gọi là ẩn thế gia thứ thiệt này ta cũng chỉ tìm hiểu qua loa”
“Ẩn thế gia thứ thiệt?” Trần Hạo khẽ giật mình.
“Chính là một đám hóc con tạo thành thế gia, tự xưng cái gì mà đại gia tộc ẩn thế, ta nhổ vào, bọn chúng những cái thể chất rách nát kia cũng giám xưng gia tộc ẩn thế?” Bác Tần im lặng lắc đầu.
“Cháu đã thấy thực. lực của bọn chúng, Trần gia phòng thủ nghiêm ngặt như vậy mà chúng ra vào như chỗ không người”
“Chỗ không người? Ha ha, phòng thủ nghiêm ngặt mà cháu nói là lũ người Thiên Long Địa Hổ sao? cháu hỏi bọn chúng xem hai chữ cao thủ có làm bọn chúng đỏ mặt không?” Bác Tần gạt phăng đi.
Trần Hạo không nói gì. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
“Bác Tần, bác có biết Liên đoàn Thái Dương
không?”
“Liên đoàn Thái Dương? Cháu hỏi cái này làm gì?”
Bác Tần hiển nhiên giật mình.
Vì vậy, Trần Hạo đem chuyện này nói lại một lần nữa.
“Biết một chút, nhưng không phải bác đánh giá
thấp nhà Họ Trần của cháu và nhà họ Mạc đó, nhưng bao gồm
cả cháu, tạm thời xua tan ý niệm này đi!”
“Tại sao?”
Trần Hạo hỏi.
“Hiện tại cháu càng biết càng ít càng tốt, cháu
trai, 5 chiêu thức bác dạy cháu còn có phương pháp
hít thở, cháu có đang luyện tập không đấy?”
Bác Tần nhìn Trần Hạo và mỉm cười.
“Có luyện tập ạ!”
Bác Tần gật đầu: “Vậy tương lai cháu có kế hoạch gì?”
Trần Hạo thở dài nói: “Cháu hiện tại không một
xu dính túi, lại bị Mạc Trường Không tìm kiếm khắp nơi.
Cháu không thể đi đâu, chỉ có thể đến ở với bác!”
“Haha, vậy thì cháu dự định đúng rồi cháu à, nói
thật dù cháu không đến tìm ông, sớm muộn gì cũng có
ngày ông tìm cháu. Đây là duyên phận của hai chúng
ta, thế này đi, từ nay cháu sẽ ở bên ông. Không lâu
sau, ông sẽ để cháu hiểu, vì sao nhà họ Mạc lại là
dòng họ ẩn thế thứ thiệt! ”
Tần Nhật Phan vỗ nhẹ vào đầu Trần Hạo.
“Đúng rồi bác Tần, cháu còn một câu hỏi nữa!”
“Hỏi đi!”
“Tại sao ngay từ đầu bác lại tìm ra cháu, sẽ không
phải không có lý do chứ?”
Trên thực tế, Trần Hạo luôn có thắc mắc về vấn đề này.
“Vẫn là câu nói đó, hiện tại cháu đừng hỏi vấn đề
này, đến lúc cần thiết ông sẽ nói cho cháu biết! Tiếp
theo, cháu có thể yên tâm ở bên cạnh ông, cùng ông
học nhé!”
“Học? Học cái gì ạ?” Trần Hạo hỏi.
“Học kỹ năng! Đứa cháu ngốc của ta! Còn chưa
hiểu tại sao mình lại đến đây à, nếu cháu có kỹ năng,
còn có thể để cho Mạc Trường Không đuổi theo cháu
khắp thế giới như một con chó không? Lúc đầu khi đi,
ta đã nhắc nhở cháu điều này! ”
Trần Hạo cứng họng.
Đúng vậy, ngày hôm đó bác Tần rời đi, ông đã
nhắc nhờ cậu, chỉ có tiền là không đủ, phải có kỹ năng nữa.
Nhưng cậu một là không có thời gian để học, hai là cậu cảm thấy mình không cần phải học.
Mãi cho đến khi Mạc Trường Không đuổi theo
cậu, cậu bỏ trốn trong bối rối, Trần Hạo mới nhận ra
rằng trước đó cậu hầu như không có gì ngoài tiền…