Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501

“Hóa ra là cao thủ của gia tộc Võ Cường, được

lắm. Chuyến này tôi đang đợi các người đây!”
Cậu Hải đứng trên lôi đài, thản nhiên cười nói.

Còn Võ Cường Nhất Kiếm đã đi lên đài cao, hơi hơi

cúi đầu với cậu Hải.
Đại chiến một hồi, hết sức căng thẳng.

Giờ phút này, những người ngồi dưới dài cũng
không còn huyên náo ồn ào nữa, tất cả đều im lặng

nhìn lên đài.

“Mặc dù võ sĩ Nhật Bản có thực lực mạnh, nhưng
tôi cảm thấy hắn ta không phải là đối thủ của cậu Hải,

bởi vì cậu Hải này quá là tà môn!”

“Đúng đấy, đánh ba hiệp với cậu Hải chắc là được,
nhìn khí thế cũng khá mạnh đấy chứ!”

Mọi người dưới đài nghị luận sôi nổi.

“Ra tay đi, cho anh ta thấy thực lực của gia tộc Võ
Cường các cậu, rốt cuộc có phải là hư danh hay không?”

Cậu Hải ôm vai, lạnh nhạt mỉm cười rồi nói.

 

“Đắc tội rồi!”

Ngay sau đó, liền nhìn thấy Võ Cường Nhất Kiếm

di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Tại chỗ chỉ lưu lại một vệt tàn ảnh.
Lôi thiếu cũng suy nghĩ.

Anh đã từng nghe nói về gia tộc Võ Cường, là thế
gia truyền thừa ninjutsu* (kỹ năng của Ninjia Nhật

Bản).

Nhưng, cậu Hải nghĩ rằng thực lực của mình đã

đạt đến mức độ siêu phàm rồi.
Không ngờ, còn có người mạnh hơn.
Võ Cường Nhất Kiếm trước mặt đây cực kỳ mạnh.

Đổi diện với thế tấn công, cậu Hải đánh mười mấy

hiệp đã thấy hơi mệt mỏi rồi.

Anh ta nghĩ muốn dùng bí pháp để đối phó lại,

nhưng Võ Cường Nhất Kiếm không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.
Phanh

Đợi đến lúc đánh đến hiệp ba mươi mấy, trước
ngực Võ Cường Nhất Kiếm lóe lên ánh sáng, sau đó vẻ
mặt cậu Hải hốt hoảng. Tiếp sau đó là một cú đạp

vòng đá cậu Hải xuống lôi đài.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người kinh ngạc đứng lên.
“Cậu Hải!”
Người của Lâm Hải đều đi tới vây quanh.
Bọn họ kiêng dè nhìn Võ Cường Nhất Kiếm.
Thế mà cậu Hải lại bại!
“Cậu chủ Hải, đã nhường rồi!”
Võ Cường Nhất Kiếm khẽ gật đầu.
“Buông tôi ra!”

Cậu Hải giãy dụa trong tay thuộc hạ, hơi không cam lòng.

“Giỏi cho một cái gia tộc Võ Cường, đúng là rất
nhiều thủ đoạn! Chúng ta còn nhiều thời gian! Cuộc thi

đấu lấy nhân sâm vua, Lâm Hải tôi bỏ cuộc!”

Phất tay mạnh một cái, cậu Hải ngồi luôn xuống đất.

“Vậy thì…Tay đấm vua lần này sẽ thuộc về gia tộc

Võ Cường!”
Lúc này, Tô Hồng căng thẳng đi lên.

Cô bị cảnh tượng trước mặt dọa cho cứng người rồi.

Võ Cường Hoa Yến cũng đứng dậy, chuẩn bị đi lên đài.

“Đi đã”
Một tiếng nói bất ngờ vang lên.

Làm cho ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập

trung về phía này.

“Bà Hồng, hình như vẫn còn chưa đấu xong, sao
bà lại sốt ruột về gia tộc Võ Cường thế? Tập đoàn

Thiên Thành chúng tôi còn chưa thi đâu!”

Người đi lên không phải người ngoài mà chính là Thẩm Quốc Sơn.

“À đúng rồi, còn có tập đoàn Thiên Thành!”

“Nghe nói ông chủ của Tập đoàn Thiên Thành rất

lợi hại, không phải là anh ta đấy chứ?”

“Không phải anh ta đâu, nghe nói ông chủ của

Thiên Thành là một người trẻ tuổi!”

“Cứ tưởng tập đoàn Thiên Thành đến đây là bỏ cuộc rồi!”
Mọi người sôi nổi nghị luận.
“Anh này, xin chỉ giáo!”
Khuôn mặt Võ Cường Nhất Kiếm vô cảm, nói.

“Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đối thủ của anh.
Trận thi đấu này, tất nhiên là là tiên sinh nhà chúng tôi lên rồi!”
Thẩm Quốc Sơn nói.
“Thế nào? Trần Hạo đã tới rồi à?”

Võ Cường Hoa Yến đảo mắt, khẽ cười nói.

“Tất nhiên là tới rồi!”
Thẩm Quốc Sơn nói, sau đó nhìn về phía một góc.

“Tiểu Bối, rốt cuộc thì thế nào mà em quen biết

tập đoàn Thiên Thành này vậy?”
Tần Lam ở bên cạnh tò mò hỏi tiểu Bối đang vui vẻ.

Tiểu Bối nói: “Chị dâu, chị cứ xem là được rồi!

Đừng hỏi nữa!”
“Gì cớ? ông chủ họ Trần đó đã tới rồi?”
Mọi người ồn ào tìm kiếm xung quanh.

“Hân Hân, hôm nay em đến chắc là có cơ hội nhìn

thấy ông chủ của tập đoàn Thiên Thành chúng ta đó!”

Giờ phút này Nguyễn Giang cũng rất mong đợi, nói.

“Nghe ý của anh như kiểu anh vẫn chưa từng gặp

anh ấy hả?”
Thẩm Hân sửa lại sợi tóc rồi hỏi.

“Đương nhiên là chưa. Ba anh cũng chỉ mới nhìn

được cậu ấy từ xa một lần, chỉ có lãnh đạo cấp cao

mới được tiếp xúc với cậu ấy thôi!”
Nguyễn Giang cười nói.

Còn Trần Hạo, cậu đang ở dưới quan sát các thế
lực lớn. Đến bây giờ đã quan sát được kha khá rồi.

Mặc dù nửa qua qua, Trần Hạo cũng xem như là

có đánh qua với rất nhiều cao thủ.

Nhưng từ đêm đó, đêm mà Tần Lam bị người đánh
lén, Trần Hạo đã cảm giác được rằng những người tới
này sợ là không đơn giản.

Dưới trường hợp không biết tình hình bên trong,
Trần Hạo sẽ không tùy tiện đứng ra.

Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy bọn họ ra tay.
Trần Hạo đã nắm chắc trong lòng.

Không cần che dấu nữa!

Ngay sau đó, Trần Hạo đứng lên.

“Hà?”

“Ố kìa thầy, thầy đứng lên làm gì?” Trần Kim Hương ngạc nhiên nói.

Còn Trần Kim Thanh cũng liếc mắt nhìn Trần Hạo,
hơi chán ghét nói: “Không có chuyện của anh, mau
ngồi xuống đi, cẩn thận mẹ mà không vui sẽ đuổi anh ra ngoài!”

“Đúng đấy, chỗ nào cũng có anh. Thật là mất mặt!”
Bạn thân của Úc Kim Thắng khinh thường nói.
Trần Hạo khởi động gân cốt.
Anh không trả lời bọn họ, đi thẳng lên đài cao.
“Anh…Anh ta điên rồi à?”

“Có phải là tủi nhục lâu ngày sinh ra hỏng não rồi đúng không?”
Cô bạn thân kia tiếp tục nói.
“Qúy ngài!”

Những người của tập đoàn Thiên Thành lập tức
đứng dậy, tập thể cúi đầu.

“Cái gì cơ?”

Một màn này làm cho tất cả mọi người ở đây đều

trợn tròn mắt.

Trần Kim Thanh giật mình há to miệng.
Qúy ngài?
Bọn họ lại cung kính với Trần Hạo như vậy.

Thế chẳng phải là nói, Trần Hạo chính là ông chủ
của Thiên Thành, cái vị ông chủ Minh thần bí đó cũng

chính là Trần Hạo?
Khiếp sợ, khiếp sợ tuyệt đối.

Còn Thẩm Hân và Nguyễn Giang ngồi một bên
nhìn thấy ba của Nguyễn Giang đứng dậy cúi chào, ba
anh còn vội vàng kéo ống tay áo Nguyễn Giang để anh

nhanh chóng đứng lên.
Ngay lập tức thì anh vẫn chưa kịp khom người.

Cho đến khi Trần Hạo sửa sang lại bộ comple của

mình, rồi đi qua trước mặt bọn họ.

Trần Hạo chợt phát ra khí tràng của cường giả,
làm cho Nguyễn Giang bất giác đứng lên.

“Anh…Hóa ra anh chính Trần Hạo?”
Võ Cường Hoa Yến trợn tròn mắt, kinh ngạc cười nói.

“Cô Hoa Yến, bởi vì một vài chuyện nên tôi chưa

kịp nói về thân phận, xin lỗi!”

Còn Tần Lam ở một bên thì cứ như đang nằm mơ,

chậm chạp đứng dậy.

Trần Hạo hàn huyên với Võ Cường Hoa Yến một

câu xong, tiện thể đi đến trước mặt Tần Lam.
nhà

“Chị Lam! Đợi tôi làm xong chuyện này, tôi sẽ giải

thích với chị!”

Trần Hạo nâng tay nhẹ nhàng đặt lên môi Tần

Lam, ý bảo cô đừng nói ra thân phận của mình.

Tần Lam nắm chặt cánh tay Trần Hạo, gật mạnh

đầu.
Rồi lại sờ đầu của Tiểu Bối.

Lúc này Trần Hạo mới quay đầu nhìn về phía Võ
Cường Nhất Kiếm ở trên đài.

“Cậu…có thể đại biểu cho gia tộc Võ Cường sao?”

Trần Hạo nói xong, nhìn sang Võ Cường Hoa Yến bên cạnh.

Bởi vì vừa nãy lúc cậu bắt tay với Võ Cường Hoa
Yến, Trần Hạo nhìn thấy rõ là cánh tay phải của Hoa

Yến có dấu vết từng bị băng bó.

Làm cho Trần Hạo nghĩ tới người mặc áo đen vào
buổi tối mấy ngày trước bị mình đánh bị thương cuối

cùng biến mất thần bí.

Xem ra, Võ Cường Hoa Yến đúng là không đơn

giản như ngoài mặt.
Cô ta mới là cao thủ của gia tộc Võ Cường.
Cho nên mới có câu hỏi này.
“Có thể!”
Võ Cường Nhất Kiếm gật đầu nói.

“Vậy thì tốt, khỏi phải lãng phí thời gian. Chúng ta

bắt đầu luôn đi!”

Trần Hạo mỉm cười, đi lên đài cao…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK