Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chương 280 – Oan gia ngõ hẹp … 

“Đây chẳng phải trùng hợp ngẫu nhiên sao, cũng tới đây ăn à, Tiểu Tiểu, hắn là ai vậy?” 

Một nam sinh nhìn về phía Trần Hạo ngạc nhiên hỏi. 

“À, anh ấy là bạn của của mình, có gì đâu mà phải tỏ thái độ như vậy … nếu không có điều gì thì lo tập trung mà ăn đi”. Tiểu Tiểu trả lời khi được bạn gọi đích danh cả tên mình ra, điệu bộ rất khẩn trương. 

Những người này đều rất thân thuộc nhau, tất cả đều là bạn học cấp hai của nhau, rồi cũng học cùng đại học. Rõ ràng hôm nay có điều gì phải ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh đó, rõ ràng thực sự là có hơi khiếm nhã rồi. 

“Đừng có nói với mình, Tiểu Tiểu à, đấy là bạn của cậu sao? Nói rõ hơn xem nào, tại sao hắn vì lý do gì mà gọi toàn món ngon cho cậu, bọn tôi nhất định phải nghe cho rõ.” 

Mọi người hào hứng nhìn. 

“Tiểu Tiểu, chẳng phải tên cậu gọi là Vương Mẫu sao?”. Trần Hạo hoài nghi. 

“Vương Mẫn? À, đó là chị gái của Tiểu Tiểu, chuyện này là thế nào, cậu không biết Tiểu Tiểu à, vậy mọi người đang làm gì ở đây?” 

Hầu hết xung quanh đều tỏ ra sững sờ. 

“Trần Hạo, cậu câm miệng lại cho tôi!” Tiểu Tiểu đứng lên quát trong điệu bộ khẩn trương. Sau đó, cô cố ý lôi kéo thêm đồng minh, cố tình ngầm ý chống chế một chút đối với những người bạn của cô. 

Về phần Trần Hạo, có vẻ như anh cũng hiểu vấn đề này chút chút. 

Chợt nhớ ra bác Ngô nhắc qua, Vương Mẫn có một cô em gái nhỏ hơn mình ba tuổi. Vậy phải chăng Tiểu Tiểu chính là em gái của Vương Mẫn rồi sao. Bực thật, thật sự là hớ mà, nhìn cô ta xin, chẳng hề có một chút thành ý nào. Đặt lưng vừa xuống là hỏi đủ chuyện, nào là nhà, nào xe, toàn những thứ trên trời … 

Tiếp sau đấy, Tiểu Tiểu cùng mấy người bạn kia bỏ về cùng nhau. 

Nói đến lúc này đây, sắc mặt của Tiểu Tiểu đanh lại: “Đúng vậy, Trần Hạo, tôi tên Tiểu Tiểu, Vương Mẫn là chị gái của tôi, nhưng chị gái tôi có yêu cầu tôi tới đây thay, anh biết tạo sao không? Đó là chị ấy đang cố tình để anh dò xét tôi, bời vì từ khi ông nội của tôi nói với chị, thì chị tỏ ra rất nghiêm túc, … nhưng hôm nay thì sao, anh đã thực sự khiến tôi vô cùng thất vọng. Miệng anh toàn thốt ra toàn những điều khoát lác 

vô nghĩa. Vừa rồi đây, tôi đã kể với bạn bè tôi những gì anh đã nói với tôi, … hẳn là họ đều có thể làm chứng. Anh thật sự là kẻ khoe khoang, khoác lác.” 

“Hơn nữa, điều kiện kinh tế gia đình anh khó khăn hơn tôi nghĩ nhiều, đúng không?” 

Tiểu Tiểu đổ hết trách nhiệm lên trên lời nói dành cho Trần Hạo. 

“Đúng là vậy, hóa ra đến đây xem mắt, ai ngờ. À, tôi nói cho anh trai này biết nhé, anh có biết là chị Tiểu Tiểu xinh đẹp cỡ nào không? Anh còn muốn được ở bên cạnh Tiểu Tiểu của chúng tôi sao?” Một nam sinh lạnh lùng đáp. 

“Hừ, cái lúc chị Tiểu Tiểu là hoa khôi của cả giảng đường đại học cơ sở 2, thì anh ở đâu chứ, chẳng qua anh cũng chỉ là thằng hề bên cơ sở 1. Anh nhìn lại mình hiện tại coi, tự lấy cảm tình của người lớn, nhờ hai bên mai mối, anh có nghĩ tới chưa, chị Tiểu Tiểu nếu thật sự ở bên cạnh anh, anh lấy cái gì để có thể lo cho tương lai của chị ấy chứ?” 

Một nữ sinh khác chênh vào: “Khỏi cần phải hỏi, chỉ nói đến cái tuí tôi đang mang trên người cũng đã vài ngàn tệ, chị Tiểu Tiểu phải dùng toàn đồ tốt cao cấp hơn nữa, anh làm sao mà mua nổi chứ hả?” 

Các nữ sinh khác tỏ ra điệu bộ quở trách. 

“Cục cưng à, em rất thích cái đồng hồ này của anh, cái đồng hồ cũ hơn 10.000 tệ đâu rồi, mang theo bên người mới tỏ rõ thể diện chứ.” 

Một nữ sinh đang thân mật khoác lên cánh tay của một nam sinh khác, để lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta. 

Liền sau đó, họ nhìn về phía Trần Hạo nói: “Trần Hạo, anh bước ra ngoài đường đều không bao giờ mang đồng hồ đeo tay sao? Anh có biết thời nay con trai đeo đồng hồ trên tay là để thể hiện sự trưởng thành hay không? Cho dù anh có không mua nổi đồ hiệu đi chăng nữa, thì cũng nên đeo một chiếc đồng hồ mấy trăm tệ đi chứ!” 

“Đúng vậy đó, nghèo như vậy mà còn đòi thân thiết với chị Tiểu Tiểu sao?” 

Bọn họ dường như đã chuẩn bị sẵn kịch bản từ tối trước, mọi mũi dùi đều chĩa hẳn về một mình Trần Hạo. Từng câu nói ra đều thể hiện bản chất hám lợi. 

Cái bọn tiểu tử này, lại còn tỏ ra khoe của lộ liễu như vậy trước mặt Trần Hạo. Hiện tại, xem ra bọn họ đã chẳng mốn xem Trần Hạo là đối tượng xứng đáng, nên cũng bỏ qua luôn thành ý của anh. 

Trần Hạo chỉ muốn lẻn đi. Nhưng lúc này đây, … 

Nhóm nam nữ sinh bấy giờ đều liên tục chế giễ, cười cợt Trần Hạo, bỗng nhiên không nói thêm gì nữa, tất cả đều hướng mắt về bên ngoài với điệu bộ ngạc nhiên. 

Bởi vì có hai xe máy Ma Tốc dừng lại, từ trên xe bước xuống ba nam một nữ. 

Xem ra bọn họ cũng là đều đang đến của hàng ăn nhanh này. 

Mẹ kiếp, Tiểu Tiểu, cậu mau nhìn kìa, là ả tiện nhân Tạ Ly.” 

“Tổ trác, lúc chúng ta học cấp hai, Tạ Ly với cậu đã chẳng ưa gì nhau,về sau cũng thật sự là oan gia ngõ hẹp, hai người lại cùng học chung một trường đại học. Trước đây cậu cũng từng gây sự với cô ta, giờ trông thấy cô ta, cậu tính thế nào?” 

“Cái người cao lều khều kia chắc là bạn trai cô ta rồi, tay anh chị đấy, lão Ngưu đến đây, Tiểu Tiểu còn cậu tranh thủ thời gian mà trốn đi.” 

Một người trong nhóm nói ra với điệu bộ hết sức khẩn trương. 

“Hừ, tại sao tôi phải đi tìm chỗ trốn chứ, sao lại phải sợ cô ta, tôi không tin à cô ta dám làm gì tôi đấy!” 

Lúc này, Tiểu Tiểu chẳng rãnh rỗi mà bận tâm tới Trần Hạo nữa rồi, trái lại cô khoanh tay trước ngực tỏ vẻ mặt kiêu kì nhìn Tạ Ly từ ngoài cửa bước vào. 

Tiểu Tiểu cùng nữ sinh kia có ân oán gì sao? 

Xem ra tí xíu nữa thôi chắc sẽ có ẩu đả, mình đứng đây làm gì nhỉ, thật sự quá lúng túng. Vì vậy nên Trần Hạo muốn rời đi. 

“Bà mẹ nó, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà, Tiểu Tiểu, mày rõ ràng đang ở đây!” 

Tạ Ly đang nhìn về phía Tiểu Tiểu rồi nói. Lập tức, vẻ mặt cô ta lộ rõ vẻ đắc ý. 

“Anh Phi, lúc còn trong trường đại học, anh có biết không, con đàn bà này ỉ vào một người đàn ông thích cô ta chống lưng, trong lúc cô ta và em cãi vã nhau, cô ta đã tát em một cái.” 

Tạ Ly lập tức đem sự tình trước đây nói ra. Mà Tiểu Tiểu lúc này, cũng chẳng hề tỏ ra kém cạnh, vừa nhìn Tạ Ly, mặt mày liền đỏ tía tức giận. 

Thế là hay bên xảy ra cãi vã hết sức ầm ỉ. Trần Hạo đứng bên chứng kiến toàn bộ. 

Xem ra, trước kia Tạ Ly và Tiểu Tiểu lúc còn học trung học, quan hệ của cả hai không tệ như vậy, cho đến khi hai người cùng thích một nam sinh học giỏi trong lớp. Trường trung học khi đó, ai ai cũng đều biết, thời nhất quỷ nhì ma khi đó, nếu giựt bồ của người khác thì cô gái đó thật sự là thứ khốn nạn độc ác chã ra làm sao. 

Tiểu Tiểu bởi vì là con gái của giáo viên, nên nổi tiếng trong trường, lại thêm cô ta không phải loại con gái ngoan hiền gì cả, cô ta khi ấy quen thân với rất nhiều người, còn kết nghĩa chị em. Tạ Ly thì sao, cô ta cũng đâu kém cạnh khi quen nhiều tay anh chị xã hội đen. Vì thế, khi xảy ra sự cố, vài cô bạn của cô ta đã ghi hình lại, còn thông qua mạng internet phát đi trực tiếp. Kể từ đó, mối thâm thù bùng bổ. 

Cho đến khi lên đại học, Tiểu Tiểu đã có những cậu ấm “con ông cháu cha” có quyền thế theo đuổi. Cho nên cô ta đâu ngán gì nên quay ra gây sự với Tạ Ly để tẩn 

cho một trận, đã không ít lần bắt nạt Tạ Ly. Khi Tạ Ly trở về nhà trong kì nghỉ hè lần này, hiển nhiên là cô rất muốn trả thù Tiểu Tiểu. 

“Yên tâm đi Ly Ly, chính là con đàn bà này phải không? Được, bây giờ em tát cho cô ta một bạt tai cho anh, xem thử ai dám động tay. Bổn đại ca Lưu Phi anh đây, chắc có lẽ mấy người đều đã từng nghe qua?” 

Lưu Phi cười cợt ché giễu. 

Ba tên lưu manh này đều nhỏ hơn Trần Hạo hai ba tuổi, kiểu tóc và ăn mặc cũng có gu, nom rất cá tính, nói tóm lại chính là tay anh chị không lẫn vào đâu được. 

Nhưng mỗi tên đều gầy như que củi. Trần Hạo không có quá nhiều thời gian để đứng đây hòa mình vào câu chuyện này, vì thế mà anh dự định rời đi. 

“Tôi cho anh biết, anh dám động đến tôi, anh có tin là tôi sẽ gọi anh Dương Cường tới đây không?” Tiểu Tiểu mắng. 

Thoạt thấy Trần Hạo muốn bỏ đi, được nước lại càng quát to: “Mẹ kiếp, tôi thực sự khâm phục anh quá rồi đó Trần Hạo, một nữ sinh như tôi chẳng tỏ ra sợ hãi, anh sợ cái gì chứ? Chúng nó đánh tôi chứ có phải đánh anh đâu, anh sợ à!” 

Lúc này đây, sư khinh bỉ trong lòng cô trào dâng mãnh liệt. 

“Tôi còn có chuyện phải làm, tôi không rãnh đứng đây cùng các người, sợ cái gì chứ, chẳng qua là tôi chẳng buồn để tâm mà thôi.” 

“Được đấy, vậy thì cô gọi gã kia tới để Lưu Phi tôi được mở mang tầm mắt, tôi nói rõ cho cô biết, anh trai tôi ở cái đất Kim Lăng này cũng là một tay xã hội đen có tiếng đấy. Anh tôi chỉ vừa mới ra khỏi thị trấn này thôi, tôi anh tôi là Lưu Dương. Nào, cô gọi tới đây thử xem ai sợ ai, hơn nữa, việc này cũng chẳng liên quan gì tới mày, cút đi cho khuất mắt tao!”. Lưu Phi cười lạnh lùng. 

Trần Hạo khi đi gần tới cửa nghe như vậy, bước chân của anh chựng lại. Sau đó, anh xoay người trở vào, cánh bên tay cho vào túi quần, tay kia vỗ vai Lưu Phi: “Người anh em này, anh vừa mới nói anh trai của anh là ai?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK