Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 312: Ông già kỳ lạ

Edit: Quoc Kiem

 

 

Ông già này, Trần Hạo vừa nhìn đã nhận ra,
chẳng phải chính là người đã giúp cậu khi Tần Nhã mất

tích lần trước hay sao.
Không ngờ bây giờ gặp lại ở đây.
“Lại là ông sao?”
Trần Hạo khẽ cau mày nói.

“Ai za! Cháu trai, lại đụng phải cậu rồi. Hừ, bọn
bảo vệ nhỏ này không cho tôi vào, cậu đi nói với họ

một tiếng để họ cho tôi đi vào!”
Ông già chống nạnh nói.

“Ông đi vào làm gì? Tôi nói cho ông biết, chuyện
lần trước là tôi giúp ông, giúp ông trị thương ở chân,
vậy mà lần này ông còn tiếp tục ỷ lại vào tôi, ông thật

sự cho rằng tôi sẽ không tức giận đúng không?”
Trần Hạo không nhịn được bèn lên tiếng nói.

Ngẫu nhiên một lần thấy ông ta đáng thương, Trần Hạo có thể giúp đỡ thì cũng giúp một chút.
Nhưng lặp đi lặp lại thì cũng hơi quá đáng rồi…!

“Cháu trai, tại sao cậu lại có thể nói như vậy
được…, cái gì mà tôi ỷ lại vào cậu chứ. Chỉ là tôi thấy
cậu quá giống cháu trai của tôi, nếu mà nó không chết

thì năm nay chắc cũng lớn như cậu vậy!”
Vẻ mặt ông già bỗng trở nên đau thương.

“Ông già này, đúng là ăn nói hàm hồ mà, xem tôi

có đánh ông hay không!”
Bảo vệ nhào tới muốn đánh ông ta.

Trần Hạo cũng thấy ông già này có hơi đáng
thương, lập tức giơ tay lên.

“Vâng! Cậu Trần!”
Bảo vệ nhanh chóng lui sang một bên.

Còn ông già, bây giờ đang có vẻ mặt đau thương

ngồi xuống bậc cửa.

Trần Hạo cảm thấy có chút không đành lòng nên
cậu lấy ví ra, móc ra khoảng một ngàn tệ đưa cho ông ta.

“Được rồi, tôi biết thứ ông muốn là tiền, đây là

lần cuối cùng, tiền này cho ông đấy, ông đi đi!”

Trần Hạo cũng biết nếu vẫn cứ luôn đưa tiền thế

này, chắc chắn sẽ tạo thành thói quen xấu cho ông ta.

Nhưng biết làm sao đây, ông già này đã lớn tuổi
như vậy rồi, cũng không thể thật sự kêu người đánh
ông cụ được.

“Tôi không muốn tiền, cháu trai à, tôi muốn tắm

rửa, cậu xem quần áo của tôi cũng đã hơi rách nát rồi!”
Ông già cười nói.

Trần Hạo chỉ vào mũi ông ta: “Tôi cảnh cáo ông,

không được gọi tôi là cháu trai nữa…!”

“Còn nếu ông muốn tắm rửa thì bên cạnh có một

phòng tắm, ông qua đó đi!”

Nói xong, Trần Hạo đưa tiền cho bảo vệ, sau đó

lập tức xoay người rời đi.

Bảo vệ tất nhiên biết rõ cậu có ý gì: “Mẹ kiếp cái
ông già này, cậu Trần nhà chúng tôi lương thiện. Mẹ
nó, cho phép ông đi qua bên kia tắm rửa đấy, tôi đưa ông qua!”

Bảo vệ lập tức lôi kéo ông già rời đi.
“Cảm ơn nhé…, cháu trai.”
“Con mẹ nó, còn gọi nữa à!”
Sự việc nhỏ này chỉ là một bản nhạc đệm mà thôi.

Sau khi Trần Hạo về tới phòng thì chuẩn bị
tắm rửa nghỉ ngơi.

Mới vừa tắm xong không lâu, một trận tiếng gõ

cửa lại vang lên.

Trần Hạo mỡ cửa ra, vừa nhìn thử đã trực tiếp hoảng sợ.

Đúng là ông già kia.

“Mẹ nó, ông làm gì vậy? Ông lên đây bằng cách nào?”

Vẻ mặt Trần Hạo vô cùng mờ mịt.

Thang máy của khách sạn này yêu cầu thẻ phòng.

Mà bản thân cậu ở chỗ này, chính là tầng vip dành

cho khách quý.

Nếu muốn đi lên thì phải qua được cửa kiểm tra an ninh.

Nhưng mà ông già này lại có thể tìm được đến đây.

“Ha ha, cháu trai ơi…, tôi tới tìm cậu, cậu sắp

xếp cho tôi một chỗ ở đi?”

Ông cụ cưỡi nói: “Hơn nữa cháu trai này, cậu
đừng quên, nói như thế nào thì lần trước cũng là tôi
giúp cậu… tìm con bé đó, cũng là tôi cho cậu manh

mối mà.”

“Bây giờ tôi chỉ muốn biết ông làm cách nào mà

lên được đây?”
Trần Hạo im lặng vò đầu.

Hiện giờ ông già quả thật đã sạch sẽ hơn rất

nhiều.

Nhưng ông ta cong môi cười cười khiến Trần Hạo
cảm thấy người này không phải người tốt.

Hử, cậu nói những cánh cửa thủy tỉnh đó à? Ha ha,
rất đơn giản, tôi dùng ngón tay đâm nhẹ vào thì những
thiết bị máy móc đó liền hỏng rồi, sau đó tôi tìm lên

được đây!”

Ông già nói.
Vừa dứt lời.

Âm ầm, mấy cánh cửa thủy tỉnh kia mở ra, hơn

mười vệ sĩ tay cầm gậy điện xông lên.

Hiển nhiên, nhóm vệ sĩ này chạy lên là vì thấy trong camera.
“Ông già thối, hóa ra là chạy tới đây”.

Mấy tên vệ sĩ bao vây: “Cậu Trần, ông già này sau
khi tắm xong thì thừa dịp chúng tôi không chú ý chạy
vào trong sảnh lớn, nghe nhân viên tiếp tân nói số
phòng của cậu thì phá hỏng máy móc của chúng tôi
rồi chạy tới đây! Bây giờ chúng tôi lập tức đuổi ông ta
đi!”

Trần Hạo im lặng, ông già này khiến

cậu cảm thấy là lạ.
Điện thoại di động của Trần Hạo vang lên.
Là Tô Tử Nguyệt.

Sự việc hôm nay Trần Hạo đã gửi tin nhắn nói
với Tô Tử Nguyệt, bây giờ cô nhìn thấy nên gọi lại cho Trần Hạo.

Trần Hạo liếc nhìn ông già, sau đó nhấn chấp

nhận cuộc gọi.
“Tử Nguyệt, đã đọc tin nhắn rồi sao?”

“Ừ… Trần Hạo, tiếp theo phải làm sao đây…? Tôi…

tôi thật sự có thể tìm được mẹ của mình hay sao?”
Tô Tử Nguyệt kích động nói.

“Ừ, cô yên tâm đi, tôi cũng cần phải tìm người phụ
nữ này, chờ thêm vài ngày để tôi xử lý xong mấy
chuyện này, tôi sẽ đi cùng với cô! Hơn nữa, một mình

cô đến Thục Xuyên tôi cũng sẽ lo lắng!”
“Được! Vậy tôi yên tâm rồi!”

Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, Trần Hạo

bèn cúp điện điện thoại.
Mà lúc này, mấy vệ sĩ đang mang ông già ra ngoài.

“Thục Xuyên? Cháu trai, tôi cũng muốn đến
Thục Xuyên, đó là quê của tôi, cậu mang theo tôi đii

Cháu trai!”

Ông già hô to.

Giẫy dụa thoát khỏi nhân viên bảo vệ, ông cụ chạy

đến trước mặt Trần Hạo nài nỉ.

“Đó là quê của tôi, cháu trai, cậu dẫn tôi về

nhà được không?
Ông già nói.
Còn Trần Hạo thì đánh giá lại ông ta lần thứ ba.

Ánh mắt giống như rất vội vàng muốn trở về, rất

kích động.

Nhắc tới ông già này thì ấn tượng của Trần Hạo
với ông cụ cũng không tệ. Chỉ là ông cụ hơi vô lại, lưu
manh khiến Trần Hạo rất khó chịu.

“Được, tôi sẽ tìm người đưa tiền ông về!”

“Nghe ý của cậu, hình như cậu định cùng với cô
bé kia đến Thục Xuyên tìm người nhỉ. Tôi nói cho cậu
biết này, tôi tìm… Cháu trai, ở chỗ đó tôi rất quen
thuộc, tôi có thể đưa cậu đi tìm người cậu muốn tìm,
cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng phải giúp lại mới được!”

Ông già nói.

Trần Hạo nghe xong ông ta cuối cùng cũng nói ra được

một câu tử tế.

“Ông già chết tiệt nhà ông, cậu Trần của chúng tôi
còn cần ông giúp hay sao, mau đi nhanh lên!”

Nhân viên bảo vệ quát.

“Hừ, không tin thì anh có thể hỏi cậu ta một chút
thử xem, nếu lần trước không nhờ tôi nói cho cậu ta
biết nơi mà cô bé kia xuất hiện, liệu cậu ta có thể tìm
được cô bé kia nhanh đến vậy à?”

“Ông!”

“Được rồi, được rồi, dẫn ông ta đi xuống trước đi.
Mặt khác, đi sắp xếp một chỗ ở cho ông ta, mua chút
đồ ăn, đợi ngày mai tìm người đưa ông ta về Thục Xuyên!”

Trần Hạo  bất đắc dĩ lắc đầu.

Còn về việc mà ông già này nói muốn giúp đỡ thì
Trần Hạo chỉ cười khổ một tiếng cho qua.

Sau đó đóng cửa quay về phòng.

Một đêm yên lặng.

Chờ đến sáng hôm sau.

Trần Hạo lại nhận được một cuộc điện thoại.

Mà gọi điện thoại tới chính là cháu gái của ông

Ngụy, Ngụy Mộng Kiều.

Lúc này Trần Hạo mới nhớ tới việc Ngụy Mộng Kiều mời cậu tham gia bữa tiệc do cô ta tổ chức.

Vốn dĩ, cậu cũng không quá thân thiết với Ngụy Mộng Kiều, cho nên sau khi nhận cuộc gọi, Trần Hạo muốn tìm lý do từ chối.

“Anh Trần Hạo, ông nội của tôi biết anh muốn tham
gia bữa tiệc thì rất vui, còn dặn dò tôi phải tiếp đãi anh thật
tốt nữa đấy!”

Ngụy Mộng Kiều nói với Trần Hạo một câu như vậy.

Trần Hạo có chút ngượng ngùng, chuyện này ông
Ngụy cũng biết, mà Ngụy Mộng Kiểu lại có thịnh ý
thành khẩn như vậy, nếu như cậu từ chối thì rất không nể mặt.
Cho nên cũng đành chấp nhận luôn.

Sau đó, cậu lái xe đến bữa tiệc, chuẩn bị đến cho có mặt thôi rồi rời đi.

“Anh Trần Hạo, chúng tôi đợi anh hơi lâu đấy nhé!”
Địa điểm là ở khách sạn Huy Hoàng ở Kim Lăng.

Ngụy Mộng Kiều đang đứng ở cửa khách sạn chờ
Trần Hạo, khi nhìn thấy cậu, cô ta vô cùng thân thiện chào hỏi.

Mà bên cạnh Ngụy Mộng Kiều còn có một cô gái
trưởng thành gợi cảm đang đứng, nhìn qua chắc cũng
khoảng trên dưới ba mươi tuổi, tóc dài tới eo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK