Chương 389 —- XE CỦA CÔ CÓ VẤN ĐÈ
“Chào cậu Trần, tôi là Quách Tâu Lâm đâu.”
Quách Tây Lâm chính là tổng giám đốc Quách, từng øặp trong bữa tiệc
ở huyện Hồng, lần đó Trần Hạo cũng để lại số điện thoại cho ông ta.
“Chào tống giám đốc Quách, ông có 0iệc gì oậy?” Trần Hạo cười hỏi.
“Có một số tiệc, lần nàu chúng tôi sắp mở tiệc chiêu đãi trời phú thương ở
các 0àng. Ban đầu chúng tôi không dám mời cậu, ñúm thương nhân nhỏ như
chúng tôi thì cũng không tiện để cậu tham sin, nhưng lần nàu rất nhiều phú
thương ở Kim Lăng đều nề mặt đến dự, có mrấu ôns tổng nói họ đều là người
dưới trướns cậu, cho nên tôi tới dám hỏi cậu có rắnh đến dự không?” Quách
Tây Lâm nói.
Thực tế làm ăn đến trình độ như Quách Tây Lâm thì kiếm tiền chỉ là thứ
yếu, mạng lưới quan hệ mới là quan trọng. Kinh doanh mạng lưới quan
hệ còn khó hơn là kinh doanh một công ty. Đây cũng là lý do tại sao các
phú thương luôn thích tổ chức tiệc tùng tụ hội.
Bởi một lần tham dự, không chừng sẽ quen biết không ít ông to bà lớn
mới, mạng lưới quan hệ mới, có khả năng sẽ gặp được cơ hội mới. Trần
Hạo cũng từng tham dự không ít.
Mà Trần Hạo không tiện từ chối lời mời của tổng giám đốc Quách.
Nhưng bây giờ cậu không có thời gian, cho nên uyển chuyển từ chối.
Hầu Hiểu Hà vẫn luôn dỏng tai nghe Trần Hạo nói chuyện điện thoại,
ra vẻ quan tâm hỏi: “Ha ha, ai mời cậu ăn cơm thế? Tổng giám đốc Quách
nào? Chẳng lẽ là tống siám đốc Quách lần trước?”
“Không có ai” Trần Hạo cười khô: “Tôi oừa xem đuôi xe của cậu rồi. Hiểu
Hà, cậu đời 500.000 triệu thì có hơi quá đáng rồi. ” Mặc dù Trần Hạo có tiền,
nhưng không phải là coi tiền như rác.
“Quá đáng ư ? Bậu bạ! Nhân uiên kiểm định thiệt hại của shoturoom ô tô sắp
đến rồi, lúc đó có khi còn cần nhiều tiền hơn đấu nhé. Cậu không có chừng đó
tHền thì đừng kiếm cớ!” Hầu Hiểu Hà nói, sau đó khoanh tay lạnh lùng
chờ.
Hôm qua cô ta còn lo lắng Trần Hạo quen biết với tổng giám đốc Quách
thì có khi nào cũng đã trở nên giàu có hay không, thế nên Hầu Hiểu Hà
mới khó chịu. Nhưng thấy Trần Hạo lái xe điện đến đây, 500.000 tệ mà
còn phải mặc cả, Hầu Hiểu Hà lập tức yên lòng.
Không lâu sau, nhân viên kiểm định thiệt hại của showroom ô tô đã
đến. Họ xem xét rồi bàn tán một phen, sau đó mới thu dọn dụng cụ
đứng dậy.
“Sno rồi? Sửa chữa cần bao nhiêu tiền? Phải tới mấu trăm nghìn tệ đúng
không?” Hầu Hiểu Hà khoanh tay hỏi mấy nhân viên.
“Đúng uậu, nếu sửa hết thì đặc cọc cần khoảng 450.000 tệ” Nhân viên nói.
“Trời đất, 450.000 tệ”
“Thế nàu thì độc ác quá!”
Mọi người kinh hô.
Hầu Hiểu Hà cũng sợ thè lưỡi. Cô ta đòi 300,000 chỉ dựa trên kinh
nghiệm của mình, nhưng thực tế cô cũng vắt mũi chưa sạch, dựa vào
bạn trai mới từ gà thành phượng hoàng, làm øì có kinh nghiệm lái siêu
xe. Cô ta thậm chí cho rằng 200,000 tệ là đủ để sửa chiếc xe này. Thế là
cô ta đắc ý nói: “Ha ha ha, Trần Hạo, cậu nghe chưa? Tiền sửa chữa cần
450.000 tệ, cùng uới tiền tốn thất tinh thần của tôi, cậu tính thử đi, tôi nói
cho cậu biết, 500.000 tệ không giải quyết xong oụ nàu đâu!”
Lúc nãy còn nói là đòi 500.000 tệ, bây giờ 500.000 tệ còn chưa đủ.
Nể mặt mà không muốn, giờ thì khóc đi conl
Trần Hạo bất đắc dĩ nhún vai, cũng khó mà nói cái gì.
“Được tồi, các anh uất uả quá. Viết hóa đơn sửa chữa cho tôi rồi oề đi, đâu là
tiền boa của các anh!” Hầu Hiểu Hà vừa nói vừa rút mấy tờ tiền từ trong
ví đưa cho nhân viên. Nhưng nhân viên lại đều lắc đầu.
“Thưa cô, cô nghe chúng tôi nói cho hết đã. Tiền sửa xe tạm thời đừng bàn,
chúng tôi muốn nói là đâu không phải là xe ở chỗ chúng tôi. ”
“Nói nhẳm, xe nàu là xe nhập khấu, ba của bạn trai tôi nhờ người khác mua,
J ạP ( Ø
đương nhiên không phải xe chỗ các anh”
“Cô hiểu nhầm rồi. Ý tôi là đâu không phải là mẫu xe lưu hành của công tụ
chúng tôi, chưa từng xuất hiện trên thị trường, cho nên không được đưa 0ào
thị trường tiêu thụ, bởi 0ì chỉ sắn xuất một số chiếc rồi ngừng hoạt động,
một uùi phần tử phạm tội ở nước ngoùi đã tiến hành làm giả mẫu xe nàu. Còn
chuyện cô tua bằng cách nào thì chắc cô cũng biết rõ. Cho nên đâu hoàn toàn
không phải là xe của chúng tôi.”
“Anh nói bậu bạ sì thế?” Tiầu Hiểu Hà lập tức sốt ruột.
Nhân viên rất bất đắc dĩ, lập tức lấy thông báo nội bộ trong công ty cho
Hầu Hiếu Hà xem. Hơn nữa tình huống như thế này đều được lập hồ
sơ ghi rõ.
“Cút đi! Thứ gì uậu, tôi chỉ bảo các anh giám định thiệt hại thôi, thế là còn
bàu oẽ đủ trò, tôi không cần các anh sửa, thế đã được chưa?” Thấy vậy, Hầu
Hiếu Hà cũng hoảng sợ. Dù gì đây cũng xe của bạn trai chứ không phải
của cô ta. Bây giờ gây ra họa lớn, Hầu Hiểu Hà cũng chột dạ.
“Thưa cô, Ú chúng tôi là chiếc xe nàu đã bị lập biên bản, lát nữa sẽ có nhân
0iên đến lôi nó ấi, trong cô phối hợp uới chúng tôi để điều tra. Nếu cô không
phải là chủ xe thì trong cô hãu mời chủ xe đến đâu.”
Đã có nhân viên gọi điện thoại xong.
“Các anh làm gì oậu hả?” Hầu Hiểu Hà sốt ruột, lúc này cô ta không có
tâm trạng đâu mà moi tiền của Trần Hạo.
Trần Hạo cũng không ngờ chuyện lại ra nông nỗi này, chỉ có thể lắc đầu
cười khổ. Đúng là kẻ ác có kẻ ác trị.
Hầu Hiểu Hà thấy Trần Hạo cười, lập tức tháo giày cao gót ném về phía
cậu, nhưng Trần Hạo nhanh nhẹn né tránh.
“Đồ khốn! Cậu cười nhạo tôi đấu hả? Tôi nói cho cậu biết, tiền đền bù đừng
hòng thiếu một xul Đều tại cậu! Bâu giờ tôi muốn 700.000 tệ! Cậu không
thoát được đâu!” Hầu Hiểu Hà nổi điên.
“Đúng là đồ điên.” Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng bây giờ cô ta
đang øặp phiền toái, Trần Hạo cũng không tiện đồ thêm dầu vào lửa.
“Thưa anh, xe của anh là của cửa hàng chúng tôi, tôi sẽ kêu hai chiếc xe kéo
tới đầu đưa cả xe anh đi cùng. ` Nhân viên nói.
“Ừ” Trần Hạo gật đầu.
Sau đó, nhân viên bắt đầu đôi co với Hầu Hiểu Hà. Trần Hạo thấy
không còn việc của mình, bèn chuẩn bị kêu nhóm Lâm Thắng Nam về
nhà trước, cứ giao chuyện này cho mình là được.
Có lẽ lúc này Hầu Hiểu Hà đang bị bạn trai mắng, đang trốn sang một
bên gọi điện thoại. Văn Văn nhìn Trần Hạo, Trần Hạo cũng nhìn Văn
Văn, hai người cười lúng túng.
“Văn Văn, các cậu định äi đâu oậu? Xin lỗi 0ì đã làm mất thời giờ của cậu,
hay là để tôi đưa cậu đến đó.” Trần Hạo nói.
“Ừ, bợn tớ đang định tham sia liên hoan, Hiếu Hà kêu tớ đi cùng” Văn Văn
đáp.
“Hừ, các anh có gì thì ngàU mai đi tìm bạn trai tôi là được, ngày mai anh ấu
sẽ liên lạc 0ới các anh. “
“Vâng thưa cô.”
Hầu Hiểu Hà và nhân viên showroom đã bàn bạc xong, sau đó đi tới
nói: “Văn Văn, sắp trễ rồi, chúng ta qua đó đi. Chết tiệt, tớ còn muốn mượn
chiếc xe nàu để thể hiện một chút.” Sau đó khó chịu liếc Trần Hạo.