Chương 783: Mời tiệc
“Là gì?” Trần Hạo tò mò hỏi.
“Đó là Trần Điểm Thương, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, chỉ qua một đêm diệt vong Trần gia đã sinh ra hắn và nuôi nấng hắn, từ đó ẩn cư ở U Long đảo, từ đó sáng lập hiện tại cái Trần gia có tu hành giả này, điều đáng nói là chỉ trong mấy chục năm, toàn bộ Trần gia này không chỉ thịnh vượng, mà thực lực của gia tộc này cũng gấp mấy lần Trần gia trước đó! ”
“Kể từ đó, Trần Điểm Thương bắt đầu một kế hoạch khác. Kế hoạch này có tên là ‘Dự án tầm nhìn’, kế hoạch này có liên quan mật thiết đến ngài, Có vẻ như ông ấy đã nắm được một số bí mật từ lâu rồi. thời gian rất là dài, để chuẩn bị cho kế hoạch này! ”
Quỷ tính tử nói.
“Theo những gì ngươi nói, hình như rất nhiều chuyện đã xảy ra đều liên quan đến ông nội của ta đúng không?” Trần Hạo hoài nghi nói.
“Đúng vậy, không chỉ vậy, Trần Điểm Thương dường như có liên hệ sâu xa với vực giới! Đây hẳn là một phần trong cái gọi là “dự an tầm nhìn” sáng suốt của hắn!”
Quỷ tính tử nói.
“Vực giới Quỷ đại sư, thế nhưng là cài này trong truyền thuyết, vực giới tồn tại ở bên trong địa cầu?”
Long Diệp cũng trợn tròn mắt hỏi.
Quỷ tính tử gật đầu.
“Ta không quan tâm dự án cái gì tầm nhìn sâu sắc này là gì cả, và củng mặc kệ là ai trước mặt chúng ta, tóm lại, ta sẽ không để cho hắn ta làm tổn thương bất cứ ai!”
Trần Hạo trong mắt lóe lên một nét kiên quyết.
“Vì quỷ đại sư đã biết U Long đảo, ta nghĩ hôm nay chúng ta sẽ khởi hành tiến đến U Long đảo. vừa vặn. Gần đây ta đã nghe quá nhiều chuyện về Trần gia tu hành giả này, và ta cũng muốn xem Trần gia này. Có gì khác đặc biệt! ” Trần Hạo bình tĩnh nói.
“Được rồi, Trần tiên sinh, căn cứ Long Tổ của chúng tôi tình cờ có một đội tàu chuyên dụng. Nếu Trần đại sư không phải không chê, lão già này củng muốn cống hiến góp chút sức mọn.để Cám ơn Trần tiên sinh đã chỉ điểm!”
Long Diệp vội nói.
Hắn đã nhìn ra thực lực của Trần Hạo rồi, có linh tính, nếu thật sự kết thân với vị đại thần này, sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho Long Tổ, thậm chí là cho toàn bộ Long gia của bọn hắn sau này.
Vì vậy, Long Diệp lúc này sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Trước ý tốt của Long Diệp, Trần Hạo cũng không từ chối, vậy là được rồi, cũng có thể để các đại sư ở Huyền Dương Điện của mình cùng đi, và củng thể chiến ứng lẫn nhau.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, đội tàu đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường. Đội tàu lớn, hơn chục chiếc tàu lớn, đều hướng về hải biển miền Tây Nam của Nam Việt quốc.
Đứng trên boong của hạm tàu, nhìn ra đại dương vô tận.
Một cảm xúc khó tả tràn ngập trong lòng.
“Bốn năm xa cách Động Hân. Đã bốn năm tròn vẹn, bốn năm trôi qua, cảnh còn người mất. anh không còn là anh của trước đây, cũng không biết Đồng Hân bây giờ em ra sao, em sống hay đã chết? ” Trần Hạo sầu muộn.
Nhất là bây giờ, có lo xa và lo gần.
Trần gia anh bị Trần gia kia bắt đi, anh chỉ mong gia đình anh không bao giờ bị hại.
Nếu có thể, Trần Hạo thật sự nguyện ý tự mình chống lại tất cả những thứ này.
Mà tương lai đối mặt với nhau, có thể là anh phi thường hơn nhưng vẫn kính trọng ông nội anh.
Trần Hạo tâm trạng cũng phức tạp. Đúng lúc Trần Hạo vướng vào những rắc rối này. “Này, vị tiểu ca này, ngươi có đi cùng đội trên con tàu chở khách này không?” Một giọng nữ giống như một con chim vàng anh vang lên sau lưng anh.
Trần Hạo quay đầu lại, phía sau có hai người phụ nữ đang đứng.
Người mới nói, ăn mặc thể thao và thoải mái, buộc tóc đuôi ngựa, trông giống giọng nói của cô ấy hơn, ngọt ngào và đáng yêu.
Có vẻ như cô ấy khoảng hai mươi ba tuổi.
Có hào quang giàu sang phú quý.
Đối với người đứng bên cạnh cô, Trần Hạo liếc mắt sang chỗ khác, mi mắt khẽ giật.
Cho dù Trần Hạo cũng đã từng nhìn thấy quá nhiều mỹ nhân.
Nhưng vẫn có chút kinh nghiệm từ người phụ nữ trước mặt anh. Cô diện áo dài thướt tha, đường nét tinh tế và thân hình nóng bỏng, tất cả đã khiến cô trở thành viên dạ Minh Châu sáng giá nhất.
Chỉ là so với nữ nhân cột tóc đuôi ngựa, nàng lạnh lùng hơn.
Sau khi sửa sang lại mái tóc rối tung bởi gió biển, nhìn lên nhìn xuống Trần Hạo, cô quay đầu đi với vẻ mất hết cả hứng.
“Ừm! chuyện gì đó?”
Trần Hạo vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi buồn bực, lúc này mới nhẹ giọng nói.
“Ta theo dõi ngươi đã lâu, có vẻ rất suy tư, một anh chàng đẹp trai nho nhã như ngươi, mà đến nơi này với bao nhiêu phiền muộn như vậy không tốt, phía trước chúng ta phải đi ngang qua một hòn đảo ở Nam Việt quốc, chúng ta sẽ dừng chân ở đó, bằng hữu của chúng ta nói với chúng tôi rằng có một bữa tiệc đang được tổ chức ở đó. Ta thấy ngươi như vậy ta muốn mời ngươi và mọi người trên tàu cùng tham gia cùng chúng ta. Bằng cách này, tất cả mọi người sẽ là bạn đồng hành với nhau! ” Cô gái cột tóc đuôi ngựa cười nói: “Này, tôi tên là Điền Hiểu Phàm, cô ấy là Long Phỉ Phỉ, còn lại mấy người bằng hưu của ta ở trên một chiếc tàu khác. Chúng ta đều đã đồng ý!”
“Hơn nữa, ngươi đang không vui, nên đi ra ngoài thư giãn, bằng không, ngươi một mực như vậy sẽ không tập trung vào được cái gì cả, vậy làm sao có thể làm chuyện gì?”
Điền Hiểu Phàm nói.
Vừa nói, Long Phỉ Phỉ nhẹ nhàng chọc cánh tay cô, ý bảo hắn đi hay không, Tiểu Phàm, ngươi nói nhiều cho hắn như vậy làm gì.
Trần Hạo biết đây là Long Phỉ Phỉ, cháu gái của Long Diệp.
Lần này đi tới U Long đảo, rốt cuộc cũng chỉ có Trần Hạo, dùng thực lực của Long Tổ để đi Nam Việt quốc hoành tráng cũng không dễ.
Cho nên tự nhiên phải giả trong hạm đội, ngoại trừ các cao thủ của Huyền Dương Điện và Long Tổ, còn có một số doanh nhân trẻ tuổi, giàu có.
Anh Che giấu thân phận của mình. Haha, nhưng mà nói, Trần Hạo bây giờ là ai, làm sao còn có thể quen biết mấy cô em gái xinh tươi này?
Tuy nhiên lời khuyên này của Điền Hiểu Phàm lại khiến Trần Hạo thoải mái một chút.
Vừa may, bản thân Trần Hạo thật sự cảm thấy có chút buồn chán, củng muốn đi ra ngoài thư giãn.
Thứ hai, nên tận dụng cơ hội này để hỏi thăm khu thương mại giàu có của Nam Việt quốc.
Nghĩ đến đây, Trần Hạo gật đầu.
“Đúng vậy, phải như vậy mới có thể có cuộc sống hạnh phúc được chứ!”
Điền Hiểu Phàm mỉm cười.
Chẳng bao lâu, tàu cập cảng một hòn đảo.
Quỷ đại sư mang theo Tiếu Thương Sinh và những người khác chuẩn bị và triển khai, dù sao đi đến U Long đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh một chút nguy cơ công việc. Còn Trần Hạo, đi theo Điền Hiểu Phàm xuống tàu.
“Chào Tiểu Phàm, Phỉ Phỉ, bên này!”
Khi cả ba xuống thuyền thì thấy một nhóm thanh niên nam nữ đang đợi ở bến.
Vẫy tay chào hai cô gái.
Họ là con trai, con gái của các tàu chở khách khác trong đội tàu.
“Buổi tiệc tối hôm nay sẽ bắt đầu, còn có hơn mười phút nữa, chúng ta nhanh chóng tới đi!”
Một cái nam sinh đeo kính hưng phấn nói.
Lúc này, trong đám đông này cũng có những thanh niên rất cao ráo.
ăn mặc đẹp nhất trong đám người, trừ Long Phỉ Phỉ.
Sự chú ý của hắn không nằm ở bữa tiệc này. Thay vào đó, khi xuống thuyền hắn đã nhìn chằm chằm Long Phỉ Phỉ, phía sau lại căng thẳng nhìn chằm chằm Trần Hạo.
Cuối cùng hắn không thể không bước lên và hỏi:
“Phỉ Phỉ, người này là ai? Tại sao lại cùng nhau xuống tàu ?”