Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 357: Trùng hợp

“Bảo Nhi, Phương Di, hai đứa đang làm gì thế?”

Một giọng nói già nua nghiêm khắc vang lên.
“Ông ơi, chúng cháu ra ngoài chơi!”

“Không được, hai đứa sẽ trở lại cho ta! Người đâu,
canh chừng đại tiểu thư và Tiểu Di, không được ra khỏi
nhà nửa bước!”

“Vâng! Lão gia!”

“Tại sao ông nội, tại sao những đứa trẻ khác có
thể ra ngoài chơi, tại sao chúng cháu không thể?
Chúng tôi muốn đi nhà trẻ và ở cùng với những đứa trẻ
khác!” Bảo Nhi lúc đó mới sáu bảy tuổi, lúc đó cô ấy
đã cãi lại ông nội.

Chát!

Ông nội ngay lập tức tát vào mặt mới sáu, bảy tuổi

của Bảo Nhi.

Rất mạnh tay.

Đó là lần đầu tiên Bảo Nhi bị đánh kể từ khi còn nhỏ.

Ông nội bình thường rất yêu thương hai cô, ngoại
trừ những vì sao trên trời và mặt trăng ông không thể
cho hai cô, thì gần như ông nội đã cho hai cô những

thứ tốt nhất trên đời.

Nhưng chỉ có một điều kiện, đó là không được đi

ra ngoài từ khi còn nhỏ.
Bảo Nhi lúc đó bị đánh xong liền khóc.

Nhưng cô lại càng tò mò hơn đối với thế giới đầy

màu sắc bên ngoài.

Cho đến năm mười hai tuổi, đó là lần khiến Bảo

Nhi ấn tượng nhất.
Cô và Phương Di quyết định lẻn ra ngoài chơi.
Kết quả là bị ông nội phát hiện.

Hôm đó, ông nội đã áp dụng những nội quy

nghiêm khắc nhất trong gia đình cho hai người họ.

Bảo Nhi mới mười hai tuổi, cô ấy vẫn chỉ là một

đứa trẻ, cô bị ông nội đánh rách cả da.
Ngày hôm đó, ông nội vừa khóc vừa đánh hai cô

“Hai đứa nghĩ ông nội không muốn để hai đứa ra
ngoài chơi sao, nhưng nhà họ Phương chúng ta có một
kẻ thù rất mạnh, không cho hai đứa ra ngoài là vì muốn
tốt cho hai đứa, sao hai đứa lại không nghe lời chứ!”
Vết thương từ hồi đó đến bây giờ vẫn còn sẹo trên
lưng Phương Di và Bảo Nhi, giống như ám ảnh thời ấu

thơ vẫn còn in hằn trên lưng hai cô.

Mãi sau này khi hai cô đã trưởng thành, ông nội
mới cho phép hai cô ra ngoài đi học, chứng kiến thế

giới bên ngoài.

Nhưng vẫn có một điều kiện, đó chính là không

được kết bạn với người khác.

Vì thế, hai cô gái, thậm chí tất cả thế hệ trẻ của
nhà họ Phương đều có một tuổi thơ không hoàn thiện,

cuộc đời của hau cô cũng không hoàn thiện.

Và thủ phạm gây ra những điều này chính là kẻ
thù mà ông nội vẫn nói.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ông nội

vẫn chưa hề nói với hai cô.

Ông nội cho rằng hai cô là con gái, không cần

tham gia vào những chuyện này.

Nhưng cuộc đời của hai cô thì sao? Tuổi thơ mà
các cô lẽ ra được có thì sao? Cứ bị người ta cướp đi

như vậy sao? Mà các cô vẫn không biết gì?

Phương Bảo Nhi không cam tâm, cô cố gắng phấn
đấu, chuyện gì cũng yêu cầu hoàn hảo nhất, chính là vì

muốn chứng minh, cô không hề kém cạnh gì con trai.

Phương Bảo Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía
Phương DI.

“Được rồi Tiểu Di, đừng nghĩ những chuyện trước
đây nữa, bây giờ cuộc sống của chúng ta cũng tốt mài”

“Ùm, tớ biết rồi Bảo Nhi, trong lòng cậu còn hận
kẻ thù hùng mạnh kia hơn tớ nhiều, sớm muộn gì
chúng ta cũng khiến kẻ đó phải trả giá!” Phương Di
kiên quyết.

“Sẽ có ngày đó! Mặc dù ông nội không nói cho

chúng ta biết chuyện trong nội bộ gia tộc, nhưng
chúng ta đã chuẩn bị mấy chục năm rồi, tớ tin ngày ấy
không còn xa nữa đâu!” Phương Bảo Nhi vỗ vỗ vai

Phương DI.
Ngày hôm sau.

Trần Hạo  đến phòng học, vừa vào cậu đã nhìn

thấy Từ Dương Dương.

Nói thực lòng thì cô ta cũng khá xinh đẹp, nhưng
tính cách của cô ta khiến Trần Hạo  không có thiện cảm.

Hôm nay nhìn cô ta có vẻ tâm trạng không tồi, cô

ta đang cười cười nói nói với hội chị em của cô ta.

Nhìn thấy Trần Hạo , cô ta trợn trừng mắt, sau đó
liền đứng dậy: “Vương Tiểu , Trần Hạo , hai cậu
đến đúng lúc lắm. Lúc lên tầng các cậu có nhìn thấy
xe nước khoáng không, có mười mấy túi là của lớp

chúng ta, hai cậu xuống đó lấy đi!”

Sau đó, các bạn học trong lớp đều che miệng cười.

Trần Hạo  đương nhiên biết đây là trò đùa của Từ
Dương Dương. Nói thực thì trong lòng anh có chút tức giận.

Vương Tiểu  vẻ mặt không phục: “Tại sao chứ?

Nhiều như thế, làm sao hai bọn tôi bê hết được!”
“Cậu nói cái gì?”

“Cậu ấy nói hai chúng tôi không bê hết được!”
Trần Hạo  lặp lại một lần nữa, sau đó cậu ngồi thẳng

xuống ghế bên cạnh.

Không ngờ Trần Hạo  lại dám chống đối cô ta
công khai như vậy, Từ Dương Dương vô cùng tức giận,
cô ta vốn đã không vừa mắt Trần Hạo , bây giờ Trần 

Minh lại công khai thách thức uy nghiêm của cô ta.

Từ Dương Dương giờ tính tiểu thư, cô ta cầm cốc
nước ném thẳng về phía Trần Hạo , nhưng chiếc cốc

rơi xuống nền nhà vỡ tan.
“Có giỏi thì cậu nói lại một lần nữa!”

Trần Hạo  liếc nhìn cô ta, cô ta chính là kiểu con
gái được người nhà quá chiều chuộng, cứ nghĩ cả trái

đất sẽ quay xung quanh cô ta.

Trần Hạo  bực bội nói: “Có nói mười lần nữa vẫn

thế, hai chúng tôi không bê được hết! Cô muốn thế

nào?” Trần Hạo  gặp loại người như thế này nhiều rồi,

bây gið cậu cũng không quan tâm nữa.

“Được, được lắm, cậu chờ đấy!” Nói xong, Từ
Dương Dương tức giận chạy ra ngoài.

Còn Lâm Thắng Nam chỉ đứng bên cạnh nhìn, cô

ta liếc mắt nhìn Trần Hạo .

“Xong đời rồi, chắc chắn Từ Dương Dương đi gọi

người rồi!” Vương Tiểu  có chút sợ hãi nói.

“Gọi ai tôi cũng không sợ, cô ta có thể làm gì

chứ?” Trần Hạo  trấn an Vương Tiểu .

“Nhưng em nghe nói anh họ cô ta là người trong

đội thể dục, rất lợi hại!” Vương Tiểu  kiêng dè.

Vừa mới sáng sớm đã gặp chuyện tức giận, Trần
Minh đang không biết tìm ai để giải tỏa, nếu thực sự
cô ta gọi người đến đánh nhau, Trần Hạo  sẵn lòng ra tay.

Bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng bước

chân ầm ầm, hẳn là đang có rất nhiều người đến.

“Mẹ kiếp, Từ Dương Dương gọi người đến rồi, hừ
hừ, tôi biết ngay mà, Từ Dương Dương không bỏ qua

cho Trần Hạo  dễ dàng như thế đâu! Lần này có kịch

hay để xem rồi!”

Ngay sau đó, một đám nam sinh xông thẳng vào lớp học.

“Đào Tử, dám bắt nạt em gái cậu chính là bắt nạt
em gái tôi, tôi xem xem là kẻ nào dám!” Đám người
bên ngoài xông vào, trong đó một kẻ vừa nói chuyện
với anh trai Đào Tử của Từ Dương Dương, một bên lạnh

lùng liếc mắt nhìn quanh lớp học.

“Ôi, anh này đẹp trai thế!” Vừa nhìn thấy cậu
thanh niên đi đầu, đám nữ sinh trong lớp kinh ngạc thốt lên.

“Tôi biết anh ấy, hình như cũng vừa chuyển đến
trường chúng ta, nhưng nhìn có vẻ Từ Văn Đào cung
kính với anh ấy quá!” Có người nói.

Còn Từ Dương Dương, cô ta ôm vai bất bình chỉ về
phía Trần Hạo : “Anh Quân Văn, anh Đào, chính là cậu tai”

Còn Trần Hạo , cậu đứng dậy ngay lập tức, hơi
ngây người nhìn cậu thanh niên đi đầu, hiển nhiên cậu

thanh niên kia nhìn thấy Trần Hạo  cũng ngây người.

Mẹ kiếp!
“Thẩm Quân Văn?”
“Trần Hạo ?” Thẩm Quân Văn kinh ngạc hét lớn.

Đúng thế, anh ta, Hồ Tuệ Mẫn và mấy cô gái khác
nữa đã được sắp xếp đến học ở trường này với tư cách
học sinh chuyển trường. Vì thế bây giờ Thẩm Quân

Văn đang đóng vai một học sinh.

Đương nhiên nhð có quan hệ bạn bè với Vương
Tuấn Kiệt, nên anh ta hòa hợp khá dễ dàng.

Nhưng không ngờ Trần Hạo  cũng trở thành học sinh.

Vì thế phản ứng đầu tiên của Thẩm Quân Văn

chính là ngây người.
“Hả? Anh Quân Văn, hai người quen nhau?” Từ
Văn Đào tò mò hỏi.

Từ Dương Dương cũng căng thẳng, nếu hai người
họ quen nhau, chẳng phải không thể đánh được Trần 

Minh rồi sao?
“Coi như là quen biết!” Bây giờ đương nhiên Thẩm

Quân Văn sẽ không ra tay, vì Trần Hạo  biết thân phận

của anh ta, nếu lỡ như bị lộ, anh ta sẽ xong đời.

Dù sao thì bây giờ cả Hồ Tuệ Mẫn đều đang ở ngôi
trường này.

Mẹ kiếp, sao lại trùng hợp như thế!

“Trần Hạo , trùng hợp nhỉ, cậu ra đây, chúng ta

nói chuyên riêng!” Thẩm Quân Văn chỉ đành nói vây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK