Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 382 – ÂM MƯU

“Đi thôi đi thôi, có gì đâu tà không ốn!” Phương Di trực tiếp kéo Trần
Hạo ra khỏi phòng. Trần Hạo cũng tò mò không biết Phương Di tìm
mình làm øì.

Sau khi vào phòng, Phương Di đưa tay lên môi ra hiệu cho Trần Hạo

im lặng.

“Phương Dũ, em đã 0ề rồi hả?” Đúng lúc này, giọng Phương Kiến vang
lên trong buồng vệ sinh, sau đó cô mở cửa ra, Trần Hạo ngây người, lúc
này Phương Kiến chỉ mặc một cái áo ngủ, đôi chân thon thả lộ hết ra
ngoài. Cô vừa tắm xong, đang dùng khăn mặt vừa lau tóc vừa nói

chuyện với Phương Di.

“Á!” Thấy Trần Hạo ở trong phòng nhìn mình, Phương Kiển đỏ mặt,
vội trốn về buồng vệ sinh. Từ nhỏ đến lớn, Phương Kiến chưa bao giờ
đứng trước mặt một nam sinh như thế này. Thực ra Phương Kiển vẫn
luôn cảm thấy tình yêu hay là mờ ám gì đó đều chỉ là hư vô, bởi vì cô
chưa từng tiếp xúc với nhiều nam sinh nên lúc này cô rất hoảng hốt.
“Phương Di, sao em lại dẫn cậu ta vào phòng chị?” Tiếng kêu xấu hổ và
giận dữ của Phương Kiển vang lên từ buồng vệ sinh.

“Ha ha hai Đương nhiên phải làm thế, không thì sao Trần Hạo chịu giúp
chúng ta!” Mặc dù không bằng cảnh tượng mà Phương Di mong muốn,
nhưng cũng gọi là tạm được. Theo ý Phương Di thì đáng lẽ Trần Hạo
phải thấy cảnh Phương Bảo Nhi tắm rửa mới đúng.

Mặc dù biết Phương Di đôi khi làm việc không dùng não, nhưng
Phương Kiển vẫn không ngờ Phương Di lại đám chơi lớn thế này.

“Thôi không phá rối nữa, Trần Hạo, tôi sọi cậu tới là 0ì thật sự có chuyện
muốn nhờ cậu giúp đỡ. Chỉ có tình cậu mới súp được chúng tôi.” Phương

Di nói.

Phương Kiển đã thay váy dài đi ra. Cô hung tợn trừng Phương Di rồi
lại ai oán nhìn Trần Hạo. Trần Hạo cũng rất xấu hổ, sờ mũi hỏi: “CÏuryện
sỉ.”

“Thực ra cũng rất đơn giản, chúng tôi tính nhờ cậu giúp chúng tôi tìm một
thứ.” Phương Di nói: “Chắc sẽ không khó uới cậu đâu, hơn nữa cậu đừng
cho rằng tôi không biết uừa nãu cậu nhìn gì. Nếu cậu không giúp chúng tôi
thì cậu có cắm tháu áu nói uới chị Phương Kiến không?”

“Phương Dị, em nói bậu gì thế hả?!“ Phương Kiển tức giận kêu.

Trần Hạo cười khổ. Nói thật, Trân Hạo cũng tính giúp hai chị em này.
Đây là cơ hội tốt để tiếp cận họ, hơn nữa người hầu của Phương Mộng
Hân còn đang nằm trong tay họ. Trần Hạo ước gì có cơ hội này ấy chứ:
“Cậu nói đi, muốn tìm gì?”

“Ừm… Tôi nhớ ngàu mai bạn học đều sẽ đến đâu du lịch, oậu thì cậu dẫn theo
mấu nsười đáng tin rồi đi theo chúng tôi là được. Đơn giản thế thôi. Đương
nhiên cậu phải dẫn đầu.” Phương Di nói.

Trần Hạo suy nghĩ, e rằng mình không thể biết đó là thứ gì vào lúc này,
chờ khi nào tìm thấy thì cũng được, bèn gật đầu: “Được. ”

Sau khi Trần Hạo rời đi, Phương Kiến quay sang nhéo tai Phương Di:
“Em giỏi lắm, em làm chị tức chết mất! Mau mmà lúc nãu ch mặc áo, không
thì…!“ Phương Kiển ngẫm lại vẫn còn sọ, trong lòng hận Phương Di chết

đi được.

“Được tồi, chuuện đã xons rồi kìn, quả nhiên em đoán không nhầm, Trần
Hạo quả là thích chị, chị không thấu chứ lúc nãu cậu ta dán mắt uào chị không
rời hả.”

“Em còn rới nữa? Chị đánh chết em!”

Lúc này, trong một sơn trang, bốn năm chiếc siêu xe liên tục chạy vào,

sau đó mọi người xuống xe, cùng nhau vào biệt thự.

“Cậu Dương, nhân uiên đã đến đông đủ.” Một người trông như quản gia
dẫn đám người này vào.
“Cậu nhờ cậu Long kêu chúng tôi đến đâu để làm sì oậy?” Một người nước

ngoài lên tiếng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, mặt không biểu cảm.

“Ha ha, đương nhiên, tin rằng Thiếu Vân cũng đã dặn các anh rồi. Sau khi
đến đâu, các anh đều phải nghe tôi chỉ uụ. Tôi cũng nói thẳng luôn, lần nàu
tôi muốn các anh bắt cóc một người.” Đây chính là Tư Đồ Dương. Lúc này
vẻ mặt anh ta tràn đầy vẻ không cam lòng và tức giận.

Quản gia đưa ảnh chụp cho người cầm đầu.

“Một cô gái mà thôi, cậu Dương cần gì phải xé to chuyện” Thanh niên cầm
đầu khinh thường đặt ảnh chụp sang một bên.

“Anh đừng chủ quan, cô gái nàu không tầm thường, mười tấu người đàn
ông to khỏe cũng chưa chắc đã làm sì được cô ấu.” Tư Đồ Dương nói: “Hơn
nữa để bảo đẳm chắc chắn, các anh cần dùng chút thủ đoạn khác, đương
nhiên cúc anh chỉ cần dẫn cô ấu đến địa điểm xác định, còn lại cứ giao cho tôi
làm là được. ”

Đám sát thủ đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.

“Bác Phúc, thu xếp chỗ ở cho họ đi.”
“Vâng, thưa cậu Dương.”
Sau khi nhóm người này rời đi, một lão già có khuôn mặt nửa đen nửa

trắng bước ra từ góc tối.

“Chú chín, chú kêu tôi tốn bao công sức tìm lñ nsười nàu có phải là quá dư
thừa không? Mặc dù con bé Phương Kiển kia tất lợi hại, nhưng tôi uẫn thừa
sức đối phó uới cô ta.” Tư Đồ Dương oán hận nói.

“Phương Kiển thì không đáng lo, nhưng lỡ nhà họ Phương biết chuyện này
thì sẽ rất bất lợi cho nhà Tư Đồ, do đó cậu cần tìm người khác xử lú chuyện
nàu giúp cậu” Lão già này nói.

“Có lý. Không biết nhà họ Phương đang làm chuuện quái quỷ gì nữa, không
phải Phương Kiến luôn bị nhốt trons nhà sao? Bâu giờ lại cho cô ta đến huyện
Hồng. Thuộc hạ của tôi nghe tin nói họ tới đâu tìm một thứ, không biết là
muốn làm gì.” Tư Đồ Dương nói: “Ba tôi kêu chúng ta điều tra rõ, ha ha,
Phương Kiển, cô chưa bao giờ để mắt đến tôi, thế thì đừng trách tôi nhẫn
tâm. Lần nàu tôi sẽ biến cô thành người phụ nữ của lôi. ”

Nhớ lại hôm đó Phương Kiển cho mình một cái tát, Tư Đồ Dương lại
cảm thấy vô cùng nhục nhã. Bây giờ bắt cóc Phương Kiển chẳng những
có thể khiến nhà họ Phương rối loạn mà còn có thể tìm được chỗ đột
phá vào nhà họ Phương, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Chú
chín nói đúng, nhờ Long Thiếu Vân ở thủ đô giúp đỡ thì mình có thể
nấp đằng sau ứng phó.

Long Thiếu Vân và Tư Đồ Dương đã quen nhau từ lâu, hai người đều
được coi là cậu chủ tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên đều qua lại nhiều
lần với nhau.

Đúng lúc này, một chiếc siêu xe chạy vào trong sơn trang. Tư Đồ Dương
nhìn ra bên ngoài thì mỉm cười: “Lone Thiếu Vân đến rồi. “

“Anh Dương, đã lâu không sặp, anh khỏe không?” Long Thiếu Vân đút tay

vào túi quần từ từ đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK