Chương 388 — ĐÚNG LÀ … TRÁNH VỎ DƯA GẶP VỎ DỪA
“Tôi nói cho các cậu biết, xe tôi cũng là Mercedes, hơn nữa đắt hơn xe của
các cậu nhiều, chuyện hôm nay mmà không có 300.000 tệ thì đừng hờng đi
khỏi!”
“Còn nữa, 300.000 là tiền sửa xe, còn phải trả tiền tổn thương tính thần cho
tôi. Hôm niaU tôi phải đi dự sự kiện, bỏ lỡ sự kiện lần nàu, các cậu biết tôi sẽ
tốn thất bao nhiêu không? Không dưới 200.000 tệ đâu!”
Cô nàng này trông không lớn, chỉ tầm bằng tuổi Vương Tiểu
Hoa, nhưng lại rất ngang ngược hồng hách, bắn pháo liên tục khiến
Vương Tiểu Hoa không nói nên lời.
“Chúng tôi chỉ tông trúng đuôi xe của cô một chút thôi, cô cần gì đòi nhiều
tiền như thế. Chúng tôi đào đâu ra chừng đó tiền cho cô.” Lâm Thắng Nam
vội kêu lên, 500.000 tệ không phải là con số nhỏ. Vừa rồi Lâm Thắng
Nam lái xe hơi căng thẳng nên lúc né xe container, cô ta lỡ tông trúng
đuôi xe Mercedes này.
“Hừ, tôi không đòi các cô, cô nói là lái xe người khác mà, cô không có tiền,
chắc chắn chủ xe nàu có tiền. Tôi chờ anh ta tới đâu. Tôi nói cho cúc cô biết,
đừng hòng bỏ trốn!” Nữ sinh nói.
Lúc này, một nữ sinh khác là bạn của cô này đi tới: “Thôi ấi, chúng ta ra
ngoài chơi thôi mà, kêu họ đền ít là được rồi. ”
“Được à? Không được! Mấu nsàu naụ tớ đang khó chịu, hiếm lắm tới gặp
một kẻ coi Hền như rác, tớ phải chém đẹp mới được!” Nữ sinh lầm bầm, sau
đó đứng ven đường gọi điện thoại.
“Mãm mỉm, cậu gợi điện thoại chưa?” Lâm Thắng Nam hỏi Vương Tiểu
Hoa. “Gọi rồi, nhà anh ấu cách chỗ nàu rất gần, anh ấu nói sẽ đến sau, cậu
cũng thật là, sắp tới nhà rồi tà cậu còn kích động làm gì?” Vương Tiểu Hoa
mắng Lâm Thắng Nam.
“Tôi đã bảo là không cố ú rồi tà, cậu còn mắng tôi” Lâm Thắng Nam đỏ
hốc mắt
“Đồ chết bằm.“ Vương Tiểu Hoa mắng một câu rồi im lặng.
Lúc này, người vây xem càng ngày càng nhiều.
“Ôi chao, tông nặng quá nì, con xe sang nàu trông mới cóng he, chậc chậc
chậc, thật đáng tiếc. “
Mấy người đàn ông thấy nữ tài xế xe bị tông rất xinh đẹp, rất
quyến rũ thì biết ngay là loại phú bà ham chơi, cho nên đều có ý tưởng,
thế là bắt đầu làm thân bênh vực cô ta. Lúc này nữ sinh cũng gọi điện
thoại xong: “Vâng, xe nàu tớ mới mua đấy, 300.000 tiền sửa uới 200.000
tiền tốn thất tỉnh thần, đâu là xe tới nhé. Với lại chủ xe đã đến chưa? Không
phải cậu bảo anh ta sống ở gần đâu sao? Chắc sắp đến rồi. ”
“Cô gái à, có khi nào bị tụi nó lừa không?” Lúc này, người qua đường nói.
“Hả? Thế là sao?” Nữ sinh ngờ vực.
“Khu oực nàu khu nhà ở của người siầu ở Thục Xuyên, người sống ở đâu
đều có tài sản cả trăm triệu, nếu không phải phong cảnh công uiên bên nàu
đẹp thì chúng tôi cũng sẽ không đi bộ ở đâu. Cluếc Mercedes tông uào xe cô
trông chỉ có uài trăm nshìn tệ, mấu ông chủ sống ở đâu ai lại lái loại xe nàU. “
Người qua đường nói.
“Cũng đúng, chẳng lẽ là cố ý đùa siỡn tôi? Hừ, tôi hỏi các cậu, ông chủ của
các cậu sống khu nào?” Nữ sinh hỏi.
“Biệt thự Lương Thần Thục Đô.” Vương Tiểu Hoa nói.
“Ha la ha, thằng nàu đúng là chém sió, biệt thự Lương Thần khu biệt thự
đắt nhất Thục Đô, một căn biệt thự trị giá sần 80 triệu tệ, người sống ở đó
không ai lái Mercedes hết!”
“Tôi biết, chắc chắn mmấu thằng nàu muốn hà dọa cô thôi. Phải biết rằng
người ở biệt thự Lương Thần đều không dễ chọc đâu!”
Mấy người qua đường cười ầm lên. Mà nữ sinh cũng từng nghe nói đến
biệt thự Lương Thần, lập tức phẫn nộ nói: “Các cậu điên hả? Tôi nói cho
các cậu biết, càng kéo dài thời gian thì tôi sẽ càng tăng tiền bồi thường tình
thần! Muốn làm tôi sợ hả? Bạn trai tôi cũng quen người sống ở biệt thự
Lương Thần đấu nhé! Ông chủ của các cậu là ai? Tôi gọi điện thoại hỏi thăm
sẽ biết nga!”
Vương Tiểu Hoa vô cùng tức giận, bỗng phấn khởi chỉ về một hướng:
“Đến rồi”
Nữ sinh cùng đám người qua đường đều nhìn qua.
“Lừa ai đấu? Ông chủ của các cậu là ai?” Nữ sinh nói.
“Chính là người đội mĩ, lái xe điện kia kìa!“ Vương Tiêu Hoa buồn bực
nói, thầm nghĩ sao anh Hạo lại lái xe điện tới đây?
“Trời đất, đó là ông chủ của các cậu hả? Lừn tôi à?”
Nữ sinh nổi trận lôi đình. Đám người vây xem cũng ôm bụng cười to.
Trần Hạo vừa lái xe điện vừa nhìn về phía bên đó, lập tức thấy một đám
người ôm bụng cười. Cũng là hết cách, bản thân Trần Hạo không mang
xe đến đây, xuất hành đều có xe an bài, bây giờ tức thời gặp chuyện,
nơi này cách khu biệt thự không xa lắm, cậu cũng ngại không muốn gọi
điện kêu tài xế tới, vừa vặn biệt thự bên cạnh có hai vợ chồng già, Khải
Minh rất thân với họ, ông cụ được con trai đón từ dưới quê lên chỉ quen
dùng xe điện, cho nên con trai ông ấy mua một chiếc xe điện cho ông.
Trần Hạo có việc nên mới mượn xe điện của ông ấy chạy đến
đây. Trần Hạo dừng lại trước hiện trường tai nạn, cởi mũ lưỡi trai
xuống. Nữ sinh còn tưởng mình nhặt được quả hồng mềm, đang có ý
định ức hiếp một trận, nhưng khi thấy mặt Trần Hạo, cô ta không khỏi
kinh hãi: “Trời đất, Trần Hạo? Là cậu hả?!”
“Trần Hạo?” Nữ sinh bên cạnh cũng kinh ngạc kêu.
“Văn Văn, Hầu Hiểu ? Là các cậu à?” ‘Trần Hạo cũng sửng sốt, không ngờ
Lâm Thắng Nam lại tông trúng xe của Hầu Hiểu Hà, đúng là oan gia
ngõ hẹp.
Hầu Hiểu Hà còn rất phấn khởi, thầm nghĩ cuối cùng mình cũng bắt
được cơ hội, Trần Hạo lái xe điện nên càng khiến Hầu Hiểu Hà khẳng
định suy đoán của mình.
“Ha ha, Trần Hạo, mặc dù chúng ta quen biết, nhưng con siêu xe nàu của tôi
là của bạn trai tôi, rất đắt tiền, nếu là của tôi thì không chừng tôi còn nể mặt
cậu, nhưng đâu là của bạn trai tôi, xin lỗi, cậu phải đền 500.000 cho tôi, không
được thiếu trột xu nào. ”
“Hiếu Hà, cậu nói øì vậy? Trần Hạo là bạn học của chúng ta mà!“ Văn
Văn vội khuyên nhủ.
“Tớ không quan tâm, tóm lại tông xe thì phải đền tiền. Với lại Trần Hạo là
ai? Nsaụ cả tống siúm đốc Quách cũng phải trời rượu cậu ta, hơn nữa bạn
thân của Trần Hạo kinh doanh xe hơi, lợi hại thế thì Trần Hạo còn cần bận
tâm chút tiền đó sao? Cậu nói đúng không Trần Hạo?” Hầu Hiểu Hà trào
phúng: “Hơn nữa họ bảo Trần Hạo sống ở biệt thự Lương Thần đấu nhé,
thế có nsHĩa là gì?”
Ngay khi Trần Hạo bất đắc dĩ nhìn, Hầu Hiểu Hà liên tục xỉa xói, thì
điện thoại của cậu bỗng vang lên.