Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nguyễn Sơn Tùng

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318

 

 Chương 613: Đã lâu không gặp 

Chỗ ở mới của Mã Hiểu Nam cũng cách trường Kim Lăng không xa. 

Đó là một khu đô thị mới được xây dựng. 

Về vị trí thì Hàn Tư Dư đã chỉ dẫn. 

Trần Hạo liền lái xe đến đây. 

Cũng trùng hợp, tại cửa vào khu đô thị. 

Trần Hạo nhìn thấy Mã Hiểu Nam mua đồ ăn trở về, vừa cầm theo đồ ăn, vừa trò chuyện gì đó với 1 người đàn ông. 

Mã Hiểu Nam vừa nói, người đàn ông kia vừa ghi lại điều gì đó vào cuốn sổ. 

Có vẻ như còn có hai người mặc quân phục cảnh sát, quan sát tìm hiểu biểu hiện của Hiểu Nam. 

Đã xảy ra chuyện gì à? 

Trần Hạo không khỏi thầm nghĩ trong lòng. 

Đương nhiên cùng lúc lái xe chậm rãi hướng về phía Mã Hiểu Nam vừa đi. 

Khi ấy Trần Hạo vẫn xem phản ứng của miếng ngọc ở quanh khuôn viên, liệu có hay không chí âm của cô gái nào đó. 

Hai người nói chuyện không bao lâu, sau khi bắt tay Mã Hiểu Nam, họ lái xe đến một trường trung học cách đó không xa. 

Vẻ mặt của Hiểu Nam vô cùng thất vọng, mang theo đồ ăn đi về nhà. 

Đến nay, kể từ lần cuối gặp Hiểu Nam ở Tây Nam, cũng phải một năm rồi. 

Bây giờ, Hiểu Nam đã trở thành một giáo viên, so với khi trước, đã duyên dáng hơn nhiều. 

Cô vẫn giữ lại mái tóc dài, làn da trắng muốt. 

Trần Hạo lái xe theo cô. 

Pin pin pin ( Còi xe lambo 😀 )! 

Nhấn cái còi một cái. 

Mã Hiểu Nam hơi nghiêng người sang bên cạnh, nhìn xem chiếc xe sang trọng đang đi theo mình. 

Lập tức trong mắt lóe lên một thứ chán ghét, cô liền bước nhanh hơn. 

Cô ghét nhất những tên phú nhị đại lưu manh kiểu này, về sau có tiền thì ngon! 

Buồn nôn! 

Và Trần Hạo không thể không mỉm cười. ( Hahahah ) 

Vẫn tiếp tục đi theo. 

“Pin—-Pin pin!” 

Lần này Trần Hạo đánh xe qua trước mặt Hiểu Nam, lại nhấn còi một cái. 

“Ngươi bị bệnh à! Biến đi!” 

Mã Hiểu Nam tức giận mắng. 

Mặc dù chiếc này xe sang này tuy mới vào khu đô thị, nhưng đã thu hút rất nhiều người đến xem, thậm chí có không ít cô gái đã bắt đầu chậm rãi đi theo xe chụp ảnh. 

Nhưng Mã Hiểu Nam lại khác với bọn họ. 

Đối mặt với những trêu chọc, cô lại càng là tức giận. 

“Tính khí ghê vậy!” 

Lúc này, cửa kính xe hạ xuống, Trần Hạo nghiêng người nhìn Mã Hiểu Nam cười nói. 

Mã Hiểu Nam nghe được giọng nói này bỗng giật mình. Cảm giác hồn xác khó tả… 

Nó khiến cô cảm thấy cả thế giới đã trở lên méo mó và hư ảo! 

Mình nghe lầm rồi sao? 

Mã Hiểu Nam không thể tin được nghiêng đầu qua, nhìn chủ nhân chiếc xe sang. 

Liền Giật mình! 

Túi thức ăn trong tay không thể cầm chắc, trực tiếp rơi xuống đất. 

Một dòng nước mắt đã mất từ lâu đột ngột xuất hiện trên khoé mắt. 

Đã qua vô số đêm, không, có thể nói là mỗi giờ mỗi khắc cô đều nghĩ tới Trần Hạo, nhớ Trần Hạo, lại nhớ giọng nói quen thuộc này, còn có thể vang lại bên tai cô lần nữa. 

Cô thường xuyên thất thần, nhớ tới lần đầu gặp Trần Hạo tại đại học, khi đó, cô đã có ấn tượng tốt về Trần Hạo, anh ấy là một người tốt, là người tâm địa lương thiện, và còn là người có sức hút đặc biệt. 

Trong mắt cô, dù Trân Hạo có gây khó chịu trong mắt người khác như thế nào, nhưng Mã Hiểu Nam cảm thấy anh ấy vẫn rất chói sáng, cô có thể nhìn thấy điểm sáng tốt đẹp trên người anh! 

Dù trong tiếc nuối nhưng có lẽ lúc đó hai người có thể đến được với nhau, sẽ không có nỗi khổ tâm, thiếu văng như bây giờ. 

Cô đỏ mắt, hào hứng nói: “Trần Hạo? Là cậu à?” 

“Đương nhiên là tôi rồi!” 

Trần Hạo đã ra khỏi xe đi tới. 

Nhìn Mã Hiểu Nam mỉm cười. 

Mã Hiểu Nam không thể kìm nén được nữa, tiến tới, nhào vào lòng Trần Hạo. 

Cô nghĩ. . . sự sống chết của Trần Hạo thật mơ hồ , thậm chí còn có khả năng tồi tệ hơn thế nữa. . . 

Mà lúc này rất nhiều người ở khu đô thị đang tụ tập xung quanh. 

Họ nhìn cảnh này một cách ghen tị. 

“Thật tuyệt khi có tiền! Bạn có thể làm bất cứ việc gì bạn muốn !” 

Một số người đàn ông ghen tị nói. 

Và tình cờ câu nói này, vừa lúc một người phụ nữ trở về sau khi thư giãn ở công viên nghe được. 

Còn tưởng rằng chuyện gì xảy ra vì tất cả đều vây quanh ở trước cửa nhà mình. 

Hiện tại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mí mắt kịch liệt nhảy lên. 

Mà nhân vật chính của vụ việc này chẳng phải là con gái ruột của mình? 

“Vị đại thiếu này quả là lợi hại, xem ra chỉ cần vài câu nói đã nắm được mỹ nữ trong tay!” 

Những người không biết chuyện liền bàn luận xôn xao. 

“Cái gì!” Người phụ nữ tức giận. 

Tưởng con gái mình bị bắt nạt. 

“Thằng khốn, buông con gái ta ra!” 

Bà lao đến kéo Mã Hiểu Nam về bên cạnh mình. 

Bà ta đang định chửi ầm lên trước mặt tên lưu manh, bà không thèm quan tâm cái gì mà phú nhị đại với phú tam đại, nếu muốn làm ô uế con gái mình, tuyệt đối không được. 

“Anh…anh… cái này… thế này…” 

Tuy nhiên, người phụ nữ mới chửi được nửa lời liền im lặng, sắc mặt chuyển từ giận giữ sang ngạc nhiên hoan hỷ: “Tiểu Hạo? cậu là Tiểu Hạo?” 

Bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi. 

“Đúng vậy bác gái, đã lâu không gặp!” 

Trần Hạo không khỏi cười khổ một tiếng. 

“Ôi, tôi tưởng có người bắt nạt tiểu Nam, nhanh nhanh nhanh, lên lầu đi!” 

Mẹ Hiểu Nam vui vẻ nói. 

Bệnh của mình cũng là Trần Hạo chữa khỏi cho, trong mắt mẹ Hiểu Nam không chỉ đơn giản là ân nhân cứu mạng. 

Theo hai người lên lầu. 

Mẹ Hiểu Nam liền thu xếp đi nhặt rau nấu cơm, nhất định phải để Trần Hạo ăn bữa cơm bà tự tay nấu. 

Trần Hạo cũng không từ chối. 

Chỉ cần ngồi trên ghế sô pha cùng Mã Hiểu Nam nói chuyện. 

Sau đó Trần Hạo hỏi lúc hai người ở dưới lầu đã xảy ra chuyện gì. 

Mã Hiểu Nam lúc này mới vỗ đầu một cái nói ra: 

“Tiểu Hạo không nhắc tới tôi đã quên mất rồi, lúc đó khi nói chuyện với họ xong rồi đem đồ ăn mang về, sau đó đi tới trường học, giúp bọn họ tìm hiểu sự tình. 

“Tìm hiểu sự tình? Có chuyện gì vậy?” 

Trần Hạo nhìn một chút, Hiểu Nam thực sự là có chuyện gì xảy ra. 

Lúc này, Mẹ Hiểu Nam bước ra. 

“Còn không phải là chuyện tiền học bổng sao, Hiểu Nam ngoài là giáo viên chủ nhiệm lớp, cũng quản lý toàn bộ học bổng khối cấp ba. Khoảng 200k tệ, sau đó, ngay trước một đêm khoản học bổng được phát, nó lại biến mất, sau đó cô Dương Yến kia một mực cho rằng chính Hiểu Nam nhà chúng tôi trộm, không thì lấy đâu ra tiền mà mua nhà!” 

“Còn nữa, lẽ ra nhà trường là phải xử lý tỷ mỷ, nhưng Dương Yến lại báo cảnh sát, và khẳng định là do Hiểu Nam làm, giờ thì cảnh sát tìm tới cửa!” 

Mè Hiểu Nam tức giận nói: 

“Tiểu Hạo cháu biết đấy, Hiểu Nam không phải là người như vậy, thành thật mà nói, Tiểu Hạo cháu mỗi lần đưa tiền cho Tiểu Nam, Tiểu Nam đều không nhận, liệu nó có thèm vào 200k tệ tiền học bổng kia sao?” 

“Tất nhiên cháu tin điều đó!” Trần Hạo gật đầu. 

“Tiểu Nam còn muốn thừa nhận rồi quên đi, đem 200k tệ bù vào, Dì kiên quyết không đồng ý, đây là vấn đề về nhân cách, sao có thể rẻ như Dương Yến kia được!” 

Mẹ Hiểu Nam tức giận nói. 

“Dương Yến là ai?” 

Trần Hạo lại hỏi. 

“Đó là giáo viên chủ nhiệm lớp kế bên, cô ấy vẫn ghen tỵ với việc tôi đã đảm nhận vị trí vốn thuộc về cô ấy, mà năm nay bầu chọn thăng trức, người được đề cử lại là tôi, cô ấy nghi ngờ tôi là người cản trở cô ta, cướp đi mọi thứ của cô ấy, vì vậy cô ấy rất có ác ý với tôi!” 

Mã Hiểu Nam thở dài nói. 

“Còn không phải ả ỷ vào người chồng quyền lực mà bắt nạt con sao, Tiểu Nam, tính tình của con quá tốt, chính vì vậy, con cho ả nhờn mặt, ả lại càng ức hiếp con! Mẹ bảo con tìm tổng giám đốc Lý Chấn Quốc, con cũng không tìm, có Tiểu Hạo hỗ trợ chúng ta, con còn sợ cái gì!” 

“Haizzz, mẹ đừng nói nhiều nữa, Tiểu Hạo, cậu cứ ngồi đây chờ tôi chút nhé, tôi phải tới trường học, cảnh sát đang đợi tôi!” 

Mã Hiểu Nam nói. 

“Được rồi, tôi cũng vừa đúng có việc phải đến trường của cậu, chúng ta cùng đi!” 

Trần Hạo đứng dậy nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK