Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 464: Nguy cơ nhà họ Phương

Sở dĩ giữ khoảng cách, là vì trong xương cốt Hồ

Tuệ Mẫn, vẫn là một công chúa nhỏ kiêu ngạo, tự

nhiên thích ở cùng những người tầng lớp cao như

Thẩm Quân Văn, Phương Bảo Nhi, Phương Di.

Chuyện này cũng không có gì để chỉ trích.

Trần Hạo ngược lại cũng không để ý ánh mắt có

chút ghét bỏ của Hồ Tuệ Mẫn và Từ Thiếu Dương, lúc

này ánh mắt của cậu đang tập trung chú ý đến tình

huống xung quanh.

“Bảo Nhi mau nhìn xem, mấy đứa nhỏ đó cầm

kẹo đường hình người, em rất thích, chỉ là không biết ở

đâu bán!”

Mấy người ngồi gần vị trí cửa sổ, Phương Di chỉ

vào một bạn nhỏ đi ngang qua nói.

“Cậu còn thích mấy thứ này à, tôi biết bán ở đâu

đấy, khoảng năm trăm mét phía bắc, nếu cậu thích, tôi sẽ

đưa cậu qua đó.”

Lúc này Hồ Tuệ Mẫn nói.

“Được đấy!”

Phương Di hưng phấn đứng lên.

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Trần Hạo.

“Anh Tam, anh đi với tôi đi, dù sao anh cũng rảnh

rỗi không có việc gì làm!”

Phương Di cười nói.

“Không cần anh ta đi, chúng ta qua đó là được!”

Hồ Tuệ Mẫn nói.

Trong giọng điệu còn mang theo mấy phần ghét

bỏ.

Mà Trần Hạo, lúc này cũng liếc Hồ Tuệ Mẫn.

“Đi thôi!”

Phương Di kéo cánh tay Trần Hạo.

“Anh Tam, anh đi cùng Phương Di đi! Dù sao có

anh đi cùng em ấy, tôi cũng yên tâm!”

Lúc này Phương Bảo Nhi cũng cười nói.

Trần Hạo lúc này mới bất đắc dĩ gật đầu.

Cho nên bèn đi cùng Phương Di và Hồ Tuệ Mẫn.

Vốn tưởng rằng Phương Di mua kẹo đường xong

sẽ trở về, nhưng không ngờ cô nhóc này chưa từng

thấy nhiều đồ chơi như vậy, cái gì cũng muốn mua,

cũng muốn xem.

Thời gian dạo phố càng dài hơn.

Trần Hạo vỗ vai Phương Di, ra hiệu có phải nên

trở về rồi không.

“Đừng vội, xem thêm chút nữa đi!”

Phương Di cười nói.

“Nếu anh Anh Tam muốn về, cứ để anh ấy về

trước đi!”

Hồ Tuệ Mẫn nói.

“Không được, trở về chẳng thú vị gì cả!”

Phương Di lắc đầu.

“Hừm?”

Chính vào lúc này, Trần Hạo đang chuẩn bị

khuyên Phương Di trở về lần nữa, lỗ tai đột nhiên hơi nhúc nhích.

Sau đó ánh mắt ngưng trọng, nhìn về một nơi khác.

Chỉ nhìn thấy ít nhất có mười mấy bóng người

đang đi về phía họ.

Mà Hồ Tuệ Mẫn và Phương Di, bây giờ vẫn hồn

nhiên không hay biết.

Trần Hạo lại nhắc nhở Phương Di.

Chớp mắt, mười mấy người đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Chạy về phía Phương Di.

Đồng thời nắm lấy cánh tay Phương Di.

Mười mấy người đột nhiên bao vây.

Vai của Trần Hạo bị người ta ấn xuống, đồng thời

một khẩu súng chĩa ngay eo của Trần Hạo.

“Thằng nhóc thối đừng cử động! Dám cử động sẽ giết mày!”

Người đó hung ác nói.

Thực ra, Trần Hạo muốn phản kháng rất dễ,

nhưng bây giờ, đám người này hiển nhiên đã lên kế

hoạch, hơn nữa kế hoạch còn rất chu đáo chặt chẽ.

Trực tiếp vật lộn ở hiện trường rất đơn giản.

Nhưng sợ đám người này bắn súng không có mắt,

tổn thương người khác.

Còn nữa, bây giờ còn không biết tình hình nhóm

người Phương Bảo Nhi thế nào.

Cho nên Trần Hạo lựa chọn không hành động

thiếu suy nghĩ.

“Các…các người là ai? Muốn làm gì?”

Mà Phương Di cũng bị khống chế.

Lúc này có chút sợ hãi nói.

“Mấy tên cướp muốn bắt cóc!”

Mà Hồ Tuệ Mẫn hiển nhiên đã trải qua một vài

trường hợp, lúc này hơi cau mày nói.

“Hừ, người đẹp như cô cũng thật bình tĩnh, nhưng

lát nữa, e rằng cô không bình tĩnh nổi đâu, hahahal”

Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong số đó

cười lạnh nói.

“Các người thật đúng là to gan, có biết đây là địa

bàn của ai, tôi là ai không, dám có ý đồ với tôi, chị tôi

đang ở bên cạnh uống cà phê đấy!”

Phương Di sợ hãi cảnh cáo nói.

“Hừ, sao lại không biết chứ, cô hai Phương Di của

ọ Phương, cô nói đúng, Phương Bảo Nhi chị

cô quả thật đang uống cà phê, nhưng là do người

cua chúng tôi mời đi uống cà phê đấy! Chỉ còn thiếu cô, đi theo tôi mau!”

Người đàn ông dẫn đầu hung hăng đẩy vai Phương DI.

Lúc này, một chiếc xe tải dài xông qua nhóm

người, vội vàng lái về phía này.

“Lên xe!”

Nói rồi, áp giải ba người, trực tiếp lên xe.

Mà Trần Hạo đang suy nghĩ rốt cuộc nên ra tay

trên đường hay thế nào.

Mấy người này, đừng nhìn thấy có súng, nhưng

Trần Hạo thật sự không coi ra gì .

“Làm xong chưa?”

Chính vào lúc này, một giọng nói vang lên trong bộ đàm.

“Xong rồi, dễ như trở bàn tay!”

Người dẫn đầu nói.

Sau đó, từ bộ đàm bên kia, nghe thấy giọng nói Phương Bảo Nhi.

“Thật sự bị bọn họ bắt được rồi!”

Trần Hạo nói thầm.

Lập tức yên ổn ngồi vào xe, chờ gặp nhóm người

Phương Bảo Nhi, rồi tính sau.

“Vào đó cho tôi!”

Ba người Trần Hạo bị trùm đầu, đẩy vào một căn

phòng dưới lòng đất.

Mấy người này mới tháo khăn trùm đầu của ba người ra.

Mà lúc này, Phương Di mới nhìn thấy, trong phòng,

Phương Bảo Nhi, còn có Từ Thiếu Dương,  Lâm

Thắng Nam, Thẩm Quân Văn cũng đều bị bắt đến đây!

“Phương Di, Anh Tam, mọi người không sao chứ?”

Phương Bảo Nhi bị trói trên ghế, lúc này lo lắng hỏi.

“Bảo Nhi, em không sao, bọn họ…là ai vậy, sao

lại to gan như thế?”

Phương Di vội hỏi.

“Là ai? Haha, còn có thể là ai chứ, bọn họ, là đám

chó của nhà Tư Đồ, lũ chó vong ân bội nghĩa!”

Phương Bảo Nhi tức giận mắng.

“Các người ngoan ngoãn ở đây đi! Lát nữa, còn có

người đến ở cùng các người đấy!”

Một người nói.

Sau đó một nhóm người bước ra.

“Không ngờ, vậy mà vẫn còn gia tộc xây dựng một

mật thất như vậy!”

Lúc này Hồ Tuệ Mẫn nói.

“Phải đó, chẳng trách, trong tay đám người đó

đều có vũ khí! Còn là mẫu mới nhất trong khu vực, hỏa

lực rất mạnh!”

Lúc này Thẩm Quân Văn cũng cau mày nói.

Trần Hạo nghe vậy, cũng nhớ ra, Thẩm Quân Văn

và Hồ Tuệ Mẫn hình như đều nằm vùng đến trường

học để tra án.

Không ngờ vừa nằm vùng đã nửa năm.

Lúc đầu còn tò mò hai người họ đang điều tra vụ án gì.

“Xin lỗi Thắng Nam Thiếu Dương  còn có Tuệ

Mẫn, là chúng tôi liên lụy các cậu, nhưng các cậu yên

tâm, tôi nhất định sẽ không để người nhà Tư Đồ tổn

thương đến các cậu!”

Phương Bảo Nhi có lỗi nói.

“Không sao đâu cô Phương, bây giờ quan trọng

nhất là phải nghĩ cách nhanh chóng thoát ra ngoài!”

Thẩm Quân Văn bình tĩnh nói, cũng thể hiện khí độ của cậu ta.

“Haiz, nếu Trần Hạo ở đây thì tốt rồi, bản lĩnh cậu

ấy lớn như vậy, nếu cậu ấy biết chúng ta có chuyện,

nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”

Lâm Thắng Nam khóc nói.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Thắng Nam Từ Thiếu Dương

đều là lần đầu gặp phải chuyện này, đương nhiên sợ hãi.

Mà nhắc đến Trần Hạo, trong lòng mấy cô gái đều hơi sửng sốt.

Nhất là Phương Bảo Nhi thần sắc không khỏi buồn bã.

“Vô ích thôi, cho dù Trần Hạo biết cũng vô dụng,

bởi vì cậu ấy đã xảy ra chuyện rồi!”

Phương Bảo Nhi nói.

“A? Xảy ra chuyện?”

Lâm Thắng Nam Từ Thiếu Dương  Hồ Tuệ Mẫn

cùng nhìn về phía Phương Bảo Nhi.

“Phải, đã nửa năm rồi, đến bây giờ còn chưa rõ sống chết!”

Phương Bảo Nhi nói.

“Tại sao lại…”

Lâm Thắng Nam khó tin nói.

“Tôi nói mà, công ty của Vương Tiểu Hoa sao lại

đột nhiên phá sản, thì ra, là vì Trần Hạo xảy ra

chuyện!”

Từ Thiếu Dương  cũng có chút buồn bã nói.

“Hừ, đáng đời!”

Đột nhiên, giọng nói Hồ Tuệ Mẫn vang lên.

“Ai bảo lúc đầu cậu ta kiêu căng như vậy, thích thể

hiện như thế, cho rằng bản thân có tiền, thì có thể làm

gì cũng được, nhưng mà, người vô phúc chính là người vô phúc!”

Hồ Tuệ Mẫn nhớ lại một số chuyện cũ, không khỏi cả giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK