Chương 427: Buổi tiệc đại thọ trân quý nhất
“Ôi, vòng của thím?!”
Chiếc vòng ngọc đã bị bể nát tan.
Cao Thái Phượng thất kinh trừng to mắt.
Dương Tiểu Bối thấy thế cũng giật nảy cả mình.
Chiếc vòng tay này là thứ quý báu, có giá trị nhất
của nhà cô, nó được bà ngoại truyền trao lại cho mẹ,
rồi mẹ truyền trao lại cho cô.
Bởi vì muốn có dành được chút chỗ đứng, nên
Cao Thái Phượng không tiếc vật báu dâng tặng cho lão
phu nhân.
Chồng bà giờ đã trở thành người thực vật, vợ con
không nhờ cậy được gì rồi, hi vọng còn sót lại của bà
chỉ có một cô con gái.
Vì mong muốn con gái bà sẽ được gia tộc trọng
vọng, nên bà không tiếc bất cứ giá nào để có thể
khiến lão phu nhân vui vẻ.
Đã vậy, đây chính là lúc Cao Quỳnh Như hoàn
toàn nắm quyền hành, hai mẹ con bà càng khó có chỗ
đứng.
Bây giờ vòng tay lại bị bể mất!
Người không có não cũng có thể biết được rằng,
sự việc này là do Dương Diệp cố ý gây sự.
“Trả vòng tay lại đây, trả vòng tay lại ngay!!!” Cao
Thái Phượng sắp khóc đến nơi, lao tới túm lấy cổ áo
của Dương Diệp.
Tình trạng này, thu hút hầu như toàn bộ ánh nhìn
của những khách mời.
“Dừng lại hết ngay, chẳng có chút quy củ gì cả!”
Dương lão phu nhân là người trọng sỉ diện, nên cả giận mắng.
“Mẹ, Dương Diệp cố ý làm vỡ vòng tay ngọc khắc
hình rồng mất rồi!“ Cao Thái Phượng ấm ức la lên.
“Yo yo yo! Chị nói em Năm nghe chứ, chiếc vòng
tay bé xíu thôi mà, đã biết thật giả đâu, cho dù có là
thật đi nữa cũng có gì quan trọng đâu?”
“Em dù gì cũng là người lớn, chút chuyện nhỏ này
mà cũng đi chấp nhặt với con cháu làm gì, đúng thực
là không có tí quy củ nào cả!” Mợ Hai châm thêm dầu vào lửa.
“Hôm nay, ngay tiệc đại thọ của mẹ, mà con cháu
cứ ầm lên thế này, không sợ ai mất mặt à!”
Dương Ngọc Đình cũng lạnh giọng cảnh cáo.
“Được rồi, một chiếc vòng tay thôi mà, bể rồi thì
thôi, dù sao thì tuổi của mẹ cũng cao, ít khi mang
những thứ này! Quỳnh Như nói cũng không sai, với
kiến thức này, cho Dương Diệp ăn học thật không
uổng?” Lão phu nhân không lạnh không nhạt nói.
Cao Thái Phượng vô cùng ấm ức, giận nhưng
không nói được gì.
Trần Hạo xem một màn này cũng đủ hiểu, bà
ngoại thiên vị Dương Diệp ra mặt, anh đã từng mua
một chiếc vòng ngọc khắc hình rồng rồi, nên rất hiểu
chiếc vòng này là thật.
Nói trắng ra, bất quá Dương Diệp tị nạnh sợ Tiểu Bối được gia tộc sủng ái hơn mà thôi.
Sau sự việc này, ai nấy cũng nhìn sang Trần Hạo .
“Trần Hạo , đừng nói cậu đi tay không tới nhé?”
Cao Quỳnh Như lia đôi mắt lạnh lẽo sang anh hỏi.
Đúng vậy, trong gia tộc, Cao Quỳnh Như hận nhất
nhà vợ chồng em Năm, sau đó là cả nhà em Tư.
Đến gið phút này, nỗi hận ấy cũng lây sang Trần Hạo .
Nhất là sau khi chuyện này xảy ra.
“Hừ, chị dâu Cả, chắc chị đoán trúng rồi, nghèo
tới nổi một món quà thôi cũng không mua được, ha
ha!” Mợ Hai tiếp lời.
Nghe đến đây, lão phu nhân thực sự để ý thấy tay
Trần Hạo không cầm gì cả.
Trong lòng cũng có chút không vui.
“Thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng thèm gì chút quà mọn
đó!” Lão phu nhân thản nhiên nói.
Trần Hạo trầm mặc không nói gì, cũng không
phản ứng lại.
“Con nói mẹ rồi, phải dạy bảo Tiểu Bối nhiều hơn,
suốt ngày không để tâm vào công việc, con đoán
chừng, nó đang ung dung tự tại chờ đến ngày phân
chia tài sản đấy, không nhắc nhở là không được đâu!”
Cao Quỳnh Như vẫn chưa chịu dừng.
Cao Thái Phượng vội la lên: “Cao Quỳnh như, chị
có ý gì, có khi nào Tiểu Bối không cố gắng làm việc không?”
“Thôi thôi đừng quậy nữa mà, tôi không dám tin
lời nà là thật lời nào là giả, nhưng mà, truyền thống xưa
nay của nhà họ Dương là phải có làm mới có ăn, Bối
Nhi, chuyện này bà sẽ điều tra rõ ràng, nếu bà phát
hiện con thực sự chẳng đóng góp chút công lao nào
cho Tập đoàn, vậy thì con đừng trách sao bà nhẫn
tâm!” Dương lão phu nhân cảnh cáo.
“Ha ha, bà nội, Tiểu Bối không cần bà nội phải phí
sức thế, bác dâu Cả nói thế nào thì là thế ấy cho rồi!
Bà nội, cháu có chút không khỏe, cháu xin phép về
nghỉ ngơi trước!” Vừa nghẹn ngào nói.
Nói xong, liền đứng dậy xoay người bỏ đi.
“Tiểu Bối !” Cao Thái Phượng lập tức đuổi theo.
Trần Hạo nhíu mày, xem ra gia đình cậu Cả bắt
nạt gia đình cậu Năm không phải là ngày một ngày hai.
Vì lo cho cảm xúc của Tiểu Bối , nên Trần Hạo
cũng đi theo.
“Mẹ, mẹ thấy gì chưa, con nhỏ Dương Tiểu Bối này
ngay trước mặt mẹ mã đã như vậy rồi, không biết đến
công ty sẽ quậy tới cỡ nào nữa!” Cao Quỳnh Như xấu
xa đến cực điểm.
“Hừ, đi đi đi đi, mắt không thấy thì tâm không
phiền!” Lão phu nhân lạnh giọng nói.
Sau đó quay sang hiện trường của buổi tiệc.
“Chuyện gì đây? Ngày này năm trước, khách quý
tới đông lắm mà, năm nay tổ chức hoành tráng long
trọng hơn, mà sao khách khứa vắng tanh thế này?”
Dương lão phu nhân lúc này phát hiện.
Dương Ngọc Đình nói: “Đúng vậy nhỉ, sao thấy sai
sai thế nào ấy, khách khứa đâu sao vắng thế? Con đích
thân đi mời nhiều lắm cơ mà.”
Sắc mặt của lão phu nhân khó coi tới cực điểm.
Lập tức gọi quản gia Sinh. Hỏi ông ta tình huống
như thế nào, khách quý vẫn chưa đến đủ à?
Sinh nói: “Dương lão phu nhân, cũng không biết
hôm nay xảy ra chuyện gì, rất nhiều khách mời giống
như hẹn trước với nhau vậy, lần lượt gọi đến nhà báo
có việc đột xuất nên không đến thăm được, họ gửi lời
chúc mừng đến ngài! Cho đến hôm nay, đã có trên 30
vị giám đốc gọi đến xin khước lời mời rồi!”
“Cái gì?” Lão phu nhân vô cùng giận dữ: “Hừ, tôi
hiểu rồi, bọn họ thương lượng với nhau hết rồi, xem ra
nhà họ Dương chúng ta thực sự xuống dốc rồi, mới vài
chục năm trước, bất kể ở nhà họ Dương có hoạt động
gì, khách khứa đều tới đông như trẩy hội, nhưng đến
bây giờ, có mời người ta cũng không chịu tới!”
Dương Ngọc Đình cùng những người khác đều
lặng thin không đáp lại.
“Ngọc Đình, mẹ bảo con tranh thủ đi dành giựt vài
công trình con đã làm chưa? Đừng nói với mẹ là bây
giờ không có công trình nào để làm đấy nhé?” Lão phu
nhân nghiêm giọng hỏi.
“Bây giờ, việc tìm nguồn vốn lưu động đã là một
vấn đề, mẹ, con cũng đang rất cố gắng, trong nay mai
con sẽ cố gắng giải quyết cho xong vấn đề nguồn vốn
lưu động, sau đó sẽ bắt đầu đi tìm công trình hợp tác!”
Dương Ngọc Đình trả lời lại.
“Aiz, xí nghiệp cũng không phải xí nghiệp, bây giờ
phá đến nổi cũng chẳng giống cái nhà, chẳng lẽ, cứ
ngồi yên chịu thua thiệt bởi hai nhà Tần Long hay
sao?” Lão phu nhân rầu rĩ than.
Vào lúc này.
Quản gia hớt ha hớt hải chạy từ ngoài cổng vào.
“Chủ tịch! Chủ tịch ~!”
“Sinh, có chuyện gì?” Lão phu nhân hỏi.
“Ngài…… Ngài mau ra ngoài nhìn xem, bên ngoài
có một dàn xe, họ nói đến để tặng quà!” Sinh lộ ra vẻ
khẩn trương.
“Hửm?” Lão phu nhân thất kinh, thoáng tự hỏi.
Nếu như là những người khách bình thường đến
tặng quá, Sinh sẽ không cao hứng đến nỗi này.
Là người nào nhỉ?
Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng lão phu nhân vẫn
đứng dậy, cùng .Sinh đi ra ngoài đón khách.
Đám người Dương Ngọc Đình Cao Quỳnh Như
cũng tò mò lấp ló ra ngoài xem thử.
Chưa ra tới cổng, bóng dáng cua tầm hơn mười
chiếc xe hạnh sang đậu thành hàng dài, dừng ngay
trước cổng. Mỗi chiếc xe kiểu này giá phải 7 tỷ trở lên.
Từng lớp từng lớp vệ sĩ mặc đồ Vest đen trang
trọng bước xuống xe, dàn thành hàng hàng.
Trong tay mỗi người ôm một cái hộp.
“Cậu chủ họ Trần, gửi quà tặng mừng thọ đến lão
phu nhân!” Một tên vệ sĩ nói.
Không những riêng lão phu nhân, ai nấy có mặt
đều thất kinh cô cùng.
Đội xe này, chỉ có thể nói là đẳng cấp, cực kỳ xa hoa.
Sau đó, tất cả các vệ sĩ bắt đầu mỡ hộp đang cầm
trong tay ra.
“Một nhánh nhân sâm ngàn năm!”
“Cái gì cố? Nhân sâm ngàn năm?” Cả đám nhìn
nhau hô hào.
“Một chiếc chân lư hương bạch ngọc cỡ đại!”
“Ö2”
Từng nếp nhăn trên mặt lão phu nhân vì kích động
mà hiện ra rõ rệt.
Dương Ngọc Đình và Cao Quỳnh Như hồi hộp chắt lưỡi.
“Một bức tranh có chữ viết của đại sư Đường Bá
Hổ!”
Hộp thứ ba được mở ra.
“Tranh có chữ viết của đại sư Đường Bá Hổ?”
Đám người nhao nhao xông tới thử ngắm nhìn.
“Cậu chủ nhà họ Trần? Là ai ấy nhỉ? Sao chơi lớn
quá vậy?”