Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 431: Câu Trần  là Trần Hạo

 

“Là ai chứ?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Quản lý Hồ!”

Lúc này, quản lý Hồ cũng nhân lúc không làm gì

này, đi đến khi tiếp đãi khách quý.

Dương Ngọc Đình lập tức mỉm cười nói: “Ngại quá,
giám đốc Dương, chuyện hôm nay thật sự nhiều quá,
tiếp đãi không chu toàn, xin ông bỏ qua!” Quản lý Hồ nói.

“Ngài nói đùa rồi, ngày nào Tín Phong cũng bận
như vậy, ngài còn có thời gian đến đây, thật sự rất cảm

tạ !” Dương Ngọc Đình trả lời.

“Haizz, nhưng mà giám đốc Dương, chuyện ngài

nói kia, tôi cũng đã hỏi rồi, về vấn đề dự án, mấy ngày

nay, cấp trên của chúng tôi, giám đốc Triệu không có

thời gian xem, chỉ sợ là phải chờ rồi!”
“Được, tất cả đều nghe theo quản lý Hồ hết!”
Dương Ngọc Đình không thể không hạ mình nói.

Còn quản lý Hồ lại nhìn đồng hồ, không kìm được
mà ngờ vực hỏi: “Lạ thật, bây gið chắc giám đốc Triệu

phải đến từ sớm rồi chứ, sao vẫn chưa đến vậy?”
Quản lý Hồ nhìn ra cửa.

“Quản lý Hồ, ngài đang đợi ai vậy?” Cô tiếp tân
hỏi.

“Đây rồi, vừa khéo tôi muốn tìm cô. Bây giờ cô lập
tức ra bàn lễ tân tra giúp tôi một chút, cô Dương Ngọc Bích đã đến hay chưa?”

Quản lý Hồ đột ngột nghĩ đến, có khi nào cô

Dương đã sớm đến rồi không?
Vậy nên mới có câu hỏi kia.

“Cô Dương Ngọc Bích ?” Nữ lễ tân sửng sốt, sau đó
quay lại nhìn về phía Dương Ngọc Bích đang đứng cạnh đó.

Mà Dương Ngọc Đình cũng không khác gì cô ta,
cũng chấn động. Mẹ nó, quản lý Hồ tìm Dương Tiểu

Bối làm gì?

“Quản lý Hồ, cô ấy… cô ấy tên là Dương Ngọc Bích !”

Cô lễ tân chỉ về phía Ngọc Bích , nói.

“Cái gì?” Vẻ mặt quản lý Hồ thay đổi trong nháy

mắt, vội vã đi đến trước mặt Dương Ngọc Bích .

“Cô là cô Dương?

“Ừ, đúng vậy tôi đến tìm giám đốc Triệu!” Dương

Ngọc Bích gật đầu, nói.

Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống
đất.

Đúng vậy, làm sao anh họ có thể đùa quá trớn với
mình như vậy? Anh ấy nói có cách, chắc chắn là có

cách rồi.
“Ai chà”

Quản lý Hồ vỗ đùi: “Cô Dương, không ngỡ là cô đã
đến trước rồi. Tôi được TGĐ Triệu Khang đặc biệt xếp

đến đây để chào đón cô ạ!”

Lần này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Miệng của Quách Như lại như có thể nhét vào một

quả trứng.

“Quản lý Hồ, ngài chắc chắn không nhầm, giám
đốc thật sự tên Triệu Khang sao?” Quách Như khó tin
hỏi.

Dương Nghiên và Dương Diệp cũng ghen tị mà
nhìn về phía Dương Ngọc Bích .

“Đó là một trong những lãnh đạo của chúng tôi,
bình thường cũng không lộ tiếng. Còn nữa, bà Quách,
hình như gọi thẳng tên của lãnh đạo chúng tôi không

ổn lắm đâu?” Vẻ mặt quản lý Hồ ngơ ngẩn hỏi.
Về phần những lãnh đạo của tập đoàn, chắc chắn

họ sẽ không tuy tiện mà lộ thân phận với nhân viên ở

tầng dưới chót.
Cái gọi là ông chủ bí ẩn chính là như vậy.

“Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi! Tôi chỉ muốn
nhắc nhở ngài, xin ngài đừng nhầm. Dương Ngọc Bích
này chỉ là một công nhân nhỏ trong công ty chúng tôi,

dựa vào đâu mà quản lý của Triệu Khang phải đặc biệt

tiếp đãi cô ta?” Quách Như hỏi.

“Vậy phải hỏi giám đốc Triệu. Cô Dương, cô đến
để bàn công trình đúng không?” Quản lý Hồ cung kính

cười, hỏi.
Dương Ngọc Bích gật đầu thật mạnh.

“Ha ha, vậy đi thôi, giám đốc Triệu Khang đã ở
trên lầu, chuẩn bị đầy đủ thủ tục ký hợp đồng với cô
rồi. Nếu cô không có vấn đề gì nữa, chúng ta lên ký

hợp đồng thôi?”

“A? Bây giờ ký luôn hợp đồng?” Dương Ngọc Bích

cũng có phần trợn tròn mắt.

Vốn là vì anh họ có bạn học ở đây như Dương
Diệp, sau khi tới, cô nghĩ sẽ cố gắng tiến hành chuyện

đàm phán. Cũng không ngờ, vậy mà lại thuận lợi như vậy.

Hơn nữa, quan hệ của anh họ lại lớn đến vậy có cả

lãnh đạo của Tín Phong?

Có cô tiếp tân đi lại nhận lấy túi của Ngọc Bích, sau đó mọi người đi thẳng lên lầu.

“Mẹ, họ nhầm rồi phải không?” Dương Diệp không tin hỏi.

“Đúng rồi, còn nói là người quen của Trần Hạo ,
Trần Hạo  mà có loại quan hệ này sao? Làm sao có

thể?” Tất nhiên Dương Nghiên cũng ghen tị nói.

Rõ ràng như vậy, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn

hai bên cũng đều có phần châm chọc.
Bởi vì chuyện này, cũng quá chấn động rồi!

Mà Quách Như lại nghĩ đến chuyện trước đó Trần
hạo ra thẳng hai mươi ba triệu kia, cùng với chuyện

con mình – Dương Diệp đã nói.
Chuyện ăn mặc của Trần Hạo .

Bây giờ, Trần Hạo  còn có năng lực liên quan đến
Tín Phong.

Dù có là kẻ ngốc, bây giờ cũng hiểu Trần Hạo
tuyệt đối không đơn giản!

“Đợi đã”
Quách Như la lên ngắn mẹ con Dương Nghiên lại.

“Các người nói xem, có phải trước kia chúng ta

điều tra về Trần Hạo  bị nhầm rồi không? Nó có thể

không phải là người nghèo không? Nếu không, làm sao
nó có thể xa xỉ như vậy, nhân mạch lại mạnh mẽ như

vậy chứ?” Quách Như nghiêm túc hỏi.
Một câu này, khiến tất cả mọi người không nói gì,

Cho dù không muốn tin đó là thật, thì sự thật cũng

đã xảy ra trước mắt rồi.

“Vậy cũng không quá có thể, dù sao tôi cũng

không tin!” Mẹ của bác hai lắc đầu dứt khoác.

“Đúng, chúng con cũng không tin!” Dương Diệp,
Dương Nghiên nói.

Mà Quách Như lại thuộc loại người tin ranh, ngay
lập tức, không biết bà ta suy nghĩ gì đó. Tóm lại, sau
khi suy nghĩ một lúc lâu, bà ta đột ngột bưng kín

miệng, hệt như bị cái gì đó dọa vậy.

Cũng khiến bọn Dương Ngọc Đình, Dương Diệp

hoảng sợ.
“Mẹ? Làm sao vậy?” Dương Diệp vội hỏi.

“Đúng thế chị cả, sao lại tự dựng hoảng hồn vậy.
Biết đâu Trần Hạo  có thể có ân tình với người ta,
người ta báo đáp nó, vậy cũng có thể hợp lý đúng

không?” Mẹ bác hai nói.

“Không!” Quách Như lắc đầu ngay: “Các người
đừng bao gið quên chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tại
tiệc mừng thọ của bà cụ, bà nhận được một món quà

!” Quách Như nói, hai mắt chớp ngáy.
“Quà của cậu Trần  thần bí nhà họ Trần ?”
Một số người bỗng nhiên không nói gì nữa.

“Đúng vậy, cậu Trần  của nhà họ Trần , Trần Hạo
cũng họ Trần , có phải nếu cậu Trần  chính là Trần Hạo ,
thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích không?”

Quách Như trông như bị dọa rồi.
Mọi người lại im lặng không nói, sắc mặt khó coi.
Không thể, chắc chắn không thể!” Mẹ bác hai nói.

“Nhưng chắc chắn Dương Ngọc Bích biết gì đó, tôi
thấy mẹ bác cả à, bà đừng đoán nữa, nếu Trần Hạo
tài giỏi như vậy, thì nhỡ Dương Ngọc Bích không thảo

luận xong, vậy sáng tỏ thôi!” Dương Nghiên nói.

“Được, vậy chúng ta sẽ chờ Dương Ngọc Bích xong

xuôi!”

Bốn mươi phút sau, Dương Ngọc Bích đi ra.

Chỉ là so với trước đó, trong tay cô có hơn năm túi

tài liệu.

“Dương Ngọc Bích !” Ở cửa, đám bác cả vẫn còn
đang đợi cô, lúc nhìn thấy vậy mà trong tay Dương
Ngọc Bích cầm hơn năm túi tài liệu, bọn họ trực tiếp

ngây người ra.
“Cô… Cô ký hết rồi?” Quách Như khó tin hỏi.

“Ừ, tổng cộng là để tập đoàn Tín Phong ký năm
công trình lớn!” Dương Ngọc Bích cũng kích động. Cô
nghĩ thầm, haha, xem các người sau này còn ăn hiếp

hai mẹ con chúng tôi thế nào nữa.

Nói xong, cô không quan tâm đến đám bác cả

đang ngạc nhiên, định đi ra ngoài.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Quách Như nói.
“Làm gì?”

“A, đừng tưởng cô có nhiều công trình như vậy là
ngon lắm. Tôi hỏi cô, vì sao Trần Hạo  lại có nhân
mạch lớn như vậy? Làm sao nó có thể quen được ngài

Triêu Khang hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK