Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 248

Đôi nam nữ này đương nhiên là Hàn Minh Nhân và Dương Thiên Thiên!

Một tên đàn ông khốn nạn, một người phụ nữ đê tiện!

Nếu như không phải bọn họ, ba mẹ của Tống An Kỳ cũng sẽ không đến mức rơi vào tình trạng như hiện tại.

Sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên lập tức âm trầm mấy phần, chợt muốn đứng dậy đi đến chống đỡ cục diện cho Tống An Kỳ.

Trong trường hợp này lại gặp phải hai người này, đối với Tống An Kỳ vừa nhận phải đả kích mà nói cũng không phải là một chuyện tốt gì.

“Bà xã đừng vội.”

Lúc Tiêu Diệp Nhiên đang chuẩn bị đứng dậy, Cố Mặc Đình đột nhiên giữ cô lại, chất giọng trầm thấp kia dường như mang theo ma lực, không chỉ trấn an lửa giận của cô, đồng thời còn cho cô một loại cảm giác an tâm.

Dường như chỉ cần có anh ở đây, chuyện gì cũng sẽ không còn nữa.

Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ ngồi.

Trong giây phút ngắn ngủi này, Hàn Minh Nhân và Dương Thiên Thiên cũng từ từ đi về phía này, lúc mà bọn họ đi đến gần, cũng nhìn thấy Tống An Kỳ với sắc mặt âm trầm.

Một nam một nữ cũng sửng sờ tại chỗ!

Khuôn mặt của người đàn ông khẽ thay đổi, ánh mắt hơi né tránh. Nhưng mà Dương Thiên Thiên lại khác biệt, khóe miệng trực tiếp nâng lên một nụ cười đắc ý cay nghiệt!

“Ôi chao, Tống An Kỳ, bây giờ đã đến lúc nào rồi mà cô còn có nhã hứng đến nhà hàng như thế này để ăn cơm? Không phải cô là con gái hiếu thảo hả, bỏ mặc ba mẹ của cô rồi à?”

Dương Thiên Thiên lôi kéo cánh tay của Hàn Minh Nhân đi tới, loại thân mật kia đều mang theo vẻ khoe khoang.

Trong lòng của Tống An Kỳ cực kỳ tức giận, đặc biệt là khi nghe thấy từ trong miệng của Dương Thiên Thiên nói ra chuyện của ba mẹ cô ấy, cô ấy nhịn không được mà muốn nhào tới xé nát mặt của người phụ nữ đê tiện đó.

“Nếu không phải do cặp nam nữ chó chết hai người thì ba mẹ tôi cũng sẽ không như vậy, các người sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải báo ứng thôi.”

Tống An Kỳ cố gắng đè nén lửa giận ở trong lòng, sắc mặt tái xanh mà nói.

“Ha ha, tức giận cũng không nhỏ nhỉ.”

Dương Thiên Thiên càng nhìn thấy Tống An Kỳ càng tức giận, biểu cảm của cô ta càng đắc ý: “Nhưng mà tôi và Hàn Minh Nhân có bị báo ứng hay là không thì tôi cũng không biết nữa, nhưng mà tôi biết ba mẹ của cô đã xui xẻo rồi, nói không chừng một cửa ải này chắc phải mấy năm đó chứ.”

“Dương Thiên Thiên, đừng tưởng rằng ỷ vào thân phận cô chủ nhà họ Dương của cô thì có thể muốn làm gì thì làm, trên đời này người có thể xử lý cô còn nhiều lắm.”

Tống An Kỳ nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương Thiên Thiên nghe thấy như thế, lại che miệng cười một tiếng: “Hoàn toàn chính xác, trên đời này, người có thể xử lý tôi quả thật là rất nhiều, nhưng mà cũng không bao gồm cả cô. Nếu không thì… sao cô lại có thể bị tôi biến thành cái dạng này?”

Nói xong lời cuối cùng, biểu cảm của Dương Thiên Thiên còn trở nên khiêu khích cực kỳ.

“Dương Thiên Thiên, đồ không biết xấu hổ.”

Tống An Kỳ giận dữ, tức giận đến nỗi nâng tay lên, không nhịn được mà muốn tát cho một tát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK