Mà Cố Mặc Đình cũng không nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng ôm cô, mặc cho cô nghẹn ngào khóc rống lên trong ngực mình.
Sau lưng, ánh chiều tà tràn vào phòng, những đám mây. đầy màu sắc rất xinh đẹp, hình bóng hai người ôm nhau trở thành một bức tranh vô cùng đẹp mắt dưới khung cảnh đẹp như vậy.
Đợi Tiêu Diệp Nhiên bình tĩnh lại, Cố Mặc Đình đỡ cô tới ngồi xuống sofa.
Tiêu Diệp Nhiên không ngừng thút thít, còn chưa bình tĩnh lại, ngước mắt tiếp xúc với con ngươi đen sẫm của anh, bất giác rũ mắt, hàng mi khẽ run rẩy.
“Đừng nhìn, rất xấu” Vì khóc quá lâu, giọng cô rất khàn. “Ừ, hơi xấu” Cố Mặc Đình cong khóe môi như có như không.
“Thật sao?” Tiêu Diệp Nhiên gấp gáp, nước mắt, đụng vào con ngươi tràn đầy ý cười của anh, lúc này mới phản ứng lại, thì ra anh chỉ đang đùa.
Bên môi tràn ra nụ cười ấm áp, anh vươn tay ôm cô vào. lòng: “Không xấu. Ở trong mắt anh, em luôn là người xinh đẹp nhất”
Giọng anh mềm mại ấm áp như gió xuân, thổi lăn lăn mặt hồ trong lòng cô, không ngừng rung động.
“Ninh đầm, em cũng không tha thứ anh vừa nãy nói em xấu” Tiêu Diệp Nhiên khẽ hất căm, đôi môi khó che giấu ý cưò
Nhìn biểu cảm nũng nịu của cô, Cố Mặc Đình khế cười ra tiếng, ôm cô càng chặt hơn, không nói gì nữa.
Tiêu Diệp Nhiên lặng lẽ rúc trong lòng anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trầm ổn của anh, cảm thấy an tĩnh trước nay chưa từng có.
Thật lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Em không đẩy Cố Tống Vy: “Ừ, anh biết”
Giọng anh trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, giọng điệu không chút chần chờ, vô cùng tin tưởng.
“Nếu em biết cô ta sẽ nhẫn tâm lợi dụng cả đứa bé để
tính kế em, em nhất định sẽ đưa máy ảnh cho cô ta” Giọng cô bất giác lại có chút nghẹn ngào.
Cố Mặc Đình khẽ vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Cho dù em đưa máy ảnh cho cô ta, cô ta vẫn sẽ nghĩ ra cách khác để tính kế em”
Cố Mặc Đình buông cô ra, hai tay năm chặt vai cô, cúi đầu đối diện với cô, nói từng câu từng chữ: cô ta muốn vứt bỏ đứa bé đó, cho nên đó không phải lỗi của em”
Nghe vậy, mắt Tiêu Diệp Nhiên nóng lên, thì ra anh hiểu tại sao cô khóc đau lòng như vậy.
Ở Thanh Thành, giây phút Cố Tống Vy ngã ra sau, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, không thể để đứa bé bị thương, cho nên cô vươn tay ra giữ lấy.
Lúc cô nhìn thấy máu dưới cơ thể Cố Tống Vy, cô thật sự ngây ngốc, hoảng loạn, cô như nhìn thấy một đứa bé đang chậm rãi rời xa thế giới này.
Một màn đó chậm rãi khắc sâu trong đầu cô, hễ nhắm mắt, cô lại như nhìn thấy một mảnh đỏ bừng chói mắt. Trên chuyến bay từ Thanh Thành tới Bắc Ninh, mặc dù rất mệt, cô lại không dám chợp mắt, cô sợ vừa nhắm mắt lại, cảm xúc của mình sẽ sụp đổ, áy náy trong lòng sẽ nhấn chìm cô.