Tiêu Diệp Nhiên vẫn từ chối: “Đến lúc đó thì cô có thể nhìn thấy video trên mạng”
“Không được, bây giờ tôi muốn nhìn xem, ai biết được cô chụp tôi thành bộ dạng như thế nào”
Cố Tống Vy rất kiên trì, trực tiếp đưa tay ra giật lấy máy ảnh treo ở trên cổ của cô.
Xuất phát từ bản năng tự vệ, Tiêu Diệp Nhiên đưa tay ra cản lại.
Mà Cố Tống Vy vẫn không từ bỏ, vẫn muốn giật như cũ. Hai người bọn họ lôi kéo một phen, đột nhiên chân của Cố Tống Vy ngoặt ngang, cơ thể bất ổn, cô ta thét chói tai rồi ngã người ra phía sau.
Tiêu Diệp Nhiên phản ứng lại, nhanh chóng đưa tay kéo. lại nhưng mà đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tống Vy nặng nề té xuống.
Những người ở xung quanh nghe thấy tiếng thét chói tai đều đồng loạt chạy đến, bọn họ vừa mới đến thì liền nhìn thấy Cố Tống Vy đang ngã nằm trên mặt đất và Tiêu Diệp Nhiên đang đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Chị Tống Vy" Tiểu Ngải kêu to một tiếng rồi chạy tới. “Tiểu Ngải... bụng... của tôi... đau quá” Cố Tống Vy run rẩy mở mắt ra, cả khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệt. “Máu, có máu!”
Ở hiện trường không biết là ai hốt hoảng la lên, mọi người đều đồng loạt nhìn xuống phía dưới của Cố Tống Vy, chỉ
thấy máu từ từ chảy ra dưới người của cô ta.
“Mau gọi xe cứu thương đi, nhanh lên!”
Hiện trường lập tức nhốn nháo, Tiêu Diệp Nhiên vẫn còn đang hốt hoảng trong chuyện lúc nấy, bị người ta đụng trúng cũng không có cảm giác.
Nghe thấy động tĩnh, Ngôn Húc đi tới, liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên đang ngơ ngác đứng đó. Anh ta nhíu mày, đưa tay bắt lại một nhân viên làm việc đang vội vàng chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ta hỏi.
“Cố Tống Vy bị thương: Cố Tống Vy? Mi tâm của Ngôn Húc nhíu lại càng chặt, sau đó buông nhân viên đó ra, cũng nói một tiếng cảm ơn rồi bước nhanh đi vào.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Vẻ mặt của Tiêu Diệp Nhiên ngây ngốc nhìn vũng máu đỏ trên mặt đất, toàn thân trên dưới giống như bị người ta dội nước lạnh, tay chân lạnh buốt, thân thể lại run rẩy.
Đột nhiên có người đụng vào cô, trong lúc thất thần đã không kịp phản ứng, cả người cô liền ngã ra phía sau. Trong lúc cô cho rằng mình sẽ bị ngã nằm xuống đất giống như là Cố Tống Vy, trên lưng đột nhiên bị siết chặt, có người vững vàng ôm lấy cô.
Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen đang hàm chứa đầy ý lo lắng, cô thốt ra theo bản năng: “Mặc Đình”
Ánh mắt của Ngôn Húc lóe lên, sau khi đỡ cô đứng vững thì ánh mắt bén nhọn nhìn về phía người mới đụng vào cô.