Dương Thiên Thiên đi qua kéo cánh tay Hàn Minh Nhân đang im lặng đứng ở đó, thân mật tựa đầu vào trên vai anh †a, dịu dàng hỏi: "Minh Nhân, anh nói đi anh có yêu em không?"
“Yêu” Hàn Minh Nhân lập tức đáp lại nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn chảm chằm vào Tống An Kỳ.
Mới có một thời gian ngắn không gặp vậy mà cô đã trở nên đẹp như vậy, vẻ đẹp quyên rũ của một người phụ nữ.
Tống An Kỳ không có hứng thú xem bọn họ diễn cảnh ân ái, thế là cô xoay người định đi tìm mấy người Nhiên Nhiên. Nhưng Dương Thiên Thiên đã gặp cô rồi sao có thể lại bỏ lỡ cơ hội để chế nhạo cô chứ?
Thế là Dương Thiên Thiên đi lên bắt lấy tay của cô lại: "Tống An Kỳ, lâu như vậy chúng ta không gặp nhau rồi, có phải nên ôn chuyện thêm một lát hay không?"
Ôn chuyện?! Cô ta muốn ôn chuyện gì với cô chứ, chỉ sợ đây là chuyện buồn cười nhất của năm nay rồi?
Thật sự là Tống An Kỳ cũng không thể nhịn được cười ra tiếng, cô quay đầu lại, trong đôi mắt đẹp đều là sự châm biếm, cô gần giọng nói ra từng câu từng chữ: "Dương Thiên Thiên, chúng ta không quen nhau nên chả có chuyện gì để mà nói cả."
Nói xong, cô dùng sức hất tay Dương Thiên Thiên ra, trong lòng vội vã muốn rời khỏi tâm mắt của đôi cẩu nam nữ này nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô sợ ngây người.
Lúc cô hất tay Dương Thiên Thiên ra không biết là sức lực của mình quá lớn hay là Dương Thiên Thiên cố ý, chỉ thấy cô †a giật mình "A" lên một tiếng sau đó ngã lăn ra đất.
"Minh Nhân..." Dương Thiên Thiên ngồi sập xuống đất kêu khóc ra tiếng.
"Thiên Thiên..." Hàn Minh Nhân tiến lên, đau lòng không thôi ngồi xổm ở bên cạnh cô ta, lo lắng hỏi: "Thiên Thiên, em có bị đau ở đâu không?"
"Cái mông, cái mông của em đau quá." Dương Thiên Thiên đau đến mức khóc lên.
Vốn cô ta định giả vờ ngã để hãm hại Tống An Kỳ, ai ngờ giả vờ ngã lại biến thành sự thật bị ngã, cái mông của cô ta sắp. bung ra giống như là cánh hoa rồi.
Sao Hàn Minh Nhân lại không hiểu được tâm tư của cô ta, anh ta cũng cho là cô ta giả vờ ngã nhưng bây giờ thấy cô ta khóc khóc sướt mướt như vậy mới biết được cô ta thật sự bị đau.
Đàn ông mà, nhìn thấy cô gái mình yêu khóc sướt mướt như vậy, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như kia, anh hùng trong lòng liền xuất hiện. Anh ta đứng lên, hung tợn trừng mắt với Tống An Kỳ, nghiêm nghị chất vấn cô: "Tống An Kỳ, sao cô lại đẩy Thiên Thiên như vậy?"
Ngày trước Tống An Kỳ đã bị Dương Thiên Thiên hãm hại qua một lần cho nên bây giờ cô cũng cho rằng chắc chắn cô. †a vẫn đang tính kế để hãm hại mình, mặt cô không thay đổi xem bọn họ "Diễn kịch".
Nhưng khi Hàn Minh Nhân chất vấn cô như vậy, rốt cuộc trên mặt cô ta cũng nổi lên một tia gợn sóng, nhìn kỹ còn có thể thấy được sự hưng phấn rất nhỏ.
Cuối cùng thì trò hay cũng ra sân, sao cô lại có thể không vui vẻ phối hợp với bọn họ tiếp tục "Diễn" được chứ?
"Tôi không hề đẩy cô ta, là chính cô ta tự ngã xuống” Tống An Kỳ giống như một con chim sợ cành cong, vẻ mặt kinh hoảng biện giải cho mình.
"Cô không đẩy cô ấy thì tại sao cô ấy lại ngã sấp xuống như vậy?" Hàn Minh Nhân tiến một bước đi về phía cô, hùng hổ dọa người nói tiếp: "Tôi biết cô hận cô ấy vì đã cướp mất tôi nhưng hôm nay tôi nói cho cô biết là chính tôi không cần cô nữa, nhà họ Dương có thể cho tôi tất cả những thứ tôi muốn còn cô thì sao, mãi mãi sẽ chỉ là tôi và cô cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiết kiệm tiền mua nhà, cùng nhau tiết kiệm tiền để kết hôn. Cô cho rằng tôi có nhiều thời gian để cùng cô cố gắng như vậy sao? Không có đâu!"