“Thẩm Tử Dục người ta không phải chỉ là đi công tác hay sao, đừng có nói giống như là anh ta không về được vậy” Ứng Tiêu Tiêu lườm anh ta một cái, nói tiếp: “Anh chỉ cần kêu Diệp Nhiên cầu xin thay cho anh, tôi tin là tổng giám đốc Cố cũng sẽ không gây khó dễ cho anh đâu”
Nghe nói như vậy, hai mắt của Cố Thanh Chiêu sáng lên: “Đúng vậy đó, sao tôi lại quên còn có chị dâu ở đây chứ” Ứng Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn, sao anh ta lại có thể ngu ngốc như vậy.
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến âm thanh mở cửa, Cố Thanh Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều chạy về phía cửa.
“Chị dâu!”
“Diệp Nhiên!"
Lúc nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên bước vào cửa, hai người bọn họ đều vui mừng lên tiếng.
Tiêu Diệp Nhiên bị giật nảy cả mình, hơi bất đắc dĩ mà cười nói: “Hai người muốn hù chết tôi hay sao vậy?”
“Chị dâu!” Cố Thanh Chiêu kích động giang hai tay ra nhào về phía cô.
Tiêu Diệp Nhiên mang theo vẻ mặt ghét bỏ né qua bên cạnh, anh ta chụp hụt.
“Chị dâu” Cố Thanh Chiêu ai oán nhìn về phía Tiêu Diệp. Nhiên.
Tiêu Diệp Nhiên lém lỉnh cười một tiếng: “Thanh Chiêu, cậu xác định là cậu muốn ôm tôi hả?”
“Em.." Cố Thanh Chiêu cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng đang dừng ở trên người của mình, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt băng sơn của anh cả rơi vào trong tầm mắt. Anh ta nhanh chóng cười trừ giải thích: “Anh cả, em không muốn ôm chị dâu đâu, không muốn ôm một chút nào”
Tiêu Diệp Nhiên đứng ở bên cạnh cười đến run rẩy, mà Ứng Tiêu Tiêu thì lạnh lùng mắng một câu vô dụng.
Sau đó cô ấy đi lên: “Tiêu Diệp Nhiên, cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng bình an trở về”
“Thật sự xin lỗi nha, để cho mọi người lo lắng rồi” Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng võ vỗ lên lưng của cô ấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy áy náy.
Ứng Tiêu Tiêu buông cô ra, trong đôi mắt xuất hiện một tia tàn nhẫn: “Diệp Nhiên, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ báo thù cho cậu, tớ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn người của Tô Nhã An đâu”
“Đúng vậy đó, cộng thêm tôi nữa” Cố Thanh Chiêu ở một bên phụ họa theo: “Mẹ kiếp, bọn họ cho rằng có thể tùy tiện ức hiếp chị dâu nhà tôi hay sao? Tôi tuyệt đối phải để cho bọn họ trả giá gấp trăm nghìn lần mới được”
“Thanh Chiêu, Tiêu Tiêu!" Tiêu Diệp Nhiên cảm động nhìn hai người bọn họ.
Có bọn họ, cảm thấy thật là tốt.
Mà trong lúc Tiêu Diệp Nhiên đang cảm động đến nỗi sắp khóc, giọng nói lạnh nhạt của Cố Mặc Đình nhẹ nhàng
bay tới. “Cố Thanh Chiêu, trước tiên cậu nên lo lắng cho chính cậu đi”