Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta đang họp, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Tử Dục nói là chị dâu đã vào bệnh viện, dọa đến nỗi anh ta phải ném hết những cấp dưới của mình rồi nhanh chóng chạy đến đây, trên đường đi còn vượt qua mấy cái đèn đỏ.

“Tiêu Tiêu, đều là do Cố Tống Vy, là do cô ta đã hại Diệp Nhiên phải vào bệnh viện”

Vừa nghĩ đến Cố Tống Vy đối xử với Diệp Nhiên như thế nào, Tống An Kỳ liền trầm mặc: “Cô ta đã đá vào trong bụng của Diệp Nhiên, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói ổ bụng chảy máu, nhất định phải phẫu thuật”

“Cố Tống Vy!" Ứng Tiêu Tiêu cần răng nghiến lợi nói ra cái †ên này, trong mắt cũng nổi lên lửa giận dọa người.

“Mẹ kiếp! Lúc đó tôi không nên nghe theo lời của chị dâu, nên giải quyết Cố Tống Vy này, vậy thì sẽ không có chuyện như ngày hôm nay” Cố Thanh Chiêu đấm một đấm lên trên tường, ảo não không thôi.

Anh ta với cả anh cả đều tôn trọng ý của chị dâu, nhưng mà bọn họ đã quên mất Cố Tống Vy là một người độc ác như thế nào, quên mất chuyện cô ta đổ chuyện đứa bé bị sinh non lên trên đầu của chị dâu.

Nói cho cùng là do bọn họ quá sơ suất rồi.

“Anh cả đâu rồi?” Thẩm Tử Dục hỏi.

Cố Thanh Chiêu quay đầu nhìn anh ta: “Đúng lúc anh ấy đi ra ngoài thành phố họp rồi, đang trên đường chạy về” Cố Thanh Chiêu nhíu mày lại: “Tử Dục, sao tôi nhìn thấy  cậu cứ không thích hợp thế?”

Sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn qua giống như là đang kiềm chế cái gì đó.

Lời này vừa dứt, Tống An Kỳ ở bên cạnh nghe thấy, cô ấy nhớ đến cảnh tượng mà mình nhìn thấy khi bước vào. phòng làm việc, trái tim nhịn không được mà run lên, nhanh chóng trả lời thay cho Thẩm Tử Dục: “Anh ấy bị đồ chặn giấy nện vào trên lưng”

“Đồ chặn giấy?”

Mi tâm của Cố Thanh Chiêu nhíu lại chặt hơn, thăm dò hỏi: “Là cái đồ chặn giấy của ông đưa cho cậu đó à?” Thẩm Tử Dục “ừ” một tiếng: “Chỉ bị đập một cái thôi, không có việc gì đâu.”

Đây chính là đồ chặn giấy được làm bằng ngọc, trọng lượng cũng không nhẹ, bị cái này đập vào sao không có việc gì được chứ.

Cố Thanh Chiêu không tin, anh ta trực tiếp tiến lên kéo áo Sơ mi của anh ta lên.

“A"

Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ nhìn thấy trên tấm lưng trắng của Thẩm Tử Dục có một mảng vết bâm, tơ máu như đang hiện ra.

Nhìn thấy mà giật mình, tuyệt đối không giống như không có việc gì.

ng An Kỳ, cô dẫn cậu ấy đi khám bác sĩ đi” Cố Thanh Chiêu sợ là không chỉ bị bầm thôi.

Tống An Kỳ sửng sờ, lập tức đứng dậy: “A, để tôi dẫn anh ấy đi”  

Nói xong, cô ấy đi đến đỡ Thẩm Tử Dục, ngước mắt lên đối diện với cặp mắt đen nặng nề của anh ta, lập tức né sang một bên đỡ anh ta đi vào trong phòng khám.

“An Kỳ”

Bước chân của Tống An Kỳ dừng lại, quay đầu, chỉ nghe thấy Ứng Tiêu Tiêu trâm giọng hỏi: “Đây cũng là do Cố Tống Vy làm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK