Quần áo ở chỗ này, người chắc ở đây mới đúng.
Cô quay đầu, liếc mắt thấy được bóng người trên ghế sa lon.
Anh ngủ rồi.
Tiêu Diệp Nhiên nhấc người, rón rén đi tới, vừa định đem áo khoác đắp trên người anh, anh đột nhiên mở mắt ra. Chống lại tròng mắt đen thâm thúy của anh, Tiêu Diệp Nhiên lập tức ngây ra.
"Sao thế?" Anh mỉm cười.
Nghe được giọng nói trầm thấp mê người của anh, Tiêu Diệp Nhiên lấy lại tinh thần, cong môi, lắc đầu: “ Em thấy anh đang ngủ, muốn khoác áo khoác cho anh"
Tâm mắt của Cố Mặc Đình quét qua áo khoác trong tay cô, nắm tay cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Anh không ngủ, chẳng qua là nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút." Giữa mi tâm của anh hiện ra sự mệt mỏi, cô giơ tay lên nhẹ khế vuốt v e mi tâm của anh, ôn nhu hỏi: "Mệt lắm không?”
Thẳng tắp nhìn vào đôi mắt tràn đầy đau lòng của cô, lòng đầy mãn nguyện, anh cầm tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ: “ Có em ở bên cạnh, anh không cảm thấy mệt mỏi." “Có em ở bên cạnh, anh không cảm thấy mệt mỏi” Giống như là đè nén cảm xúc mãnh liệt của bản thân, mà giọng của anh hơi khàn đi.
Tiêu Diệp Nhiên mím môi, dùng tay kia ôm chặt ngực, nơi đó hơi đau xót, con ngươi xinh đẹp bắt đầu ngấn nước, xinh đẹp động lòng người.
“Em đừng nhìn anh như vậy, anh sợ sẽ không khống chế được mất”
Cố Mặc Đình cười, nửa đùa nửa thật nói.
Nếu như bây giờ không thích hợp, anh đã ôm cô vào. trong ngực từ lâu, rồi sau đó hung hăng hôn đôi môi mềm mại của cô.
Nghe vậy, Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, đáy mắt lóe lên một tia xảo quyệt.
Sau đó, cô bỗng nhiên đến gần Cố Mặc Đình, rồi sau đó hôn lên môi anh.
Tròng mắt đen lóe lên ánh sáng u ám, tay ôm lấy eo cô, đổi từ bị động sang làm chủ động, đầu lưỡi trong chớp mắt đã cướp đi lý trí của cô.
Cô ngượng ngùng đáp lại anh, mang theo tình cảm của bản thân.
Miệng lưỡi quấn vào nhau, không khí xung quanh dần trở nên mê muội, đang trên đà mất kiểm soát.
Khi lý trí của anh vẫn còn tỉnh táo, Cố Mặc Đình miễn cưỡng rời khỏi môi của cô, nhìn đôi môi ướt át mà xinh đẹp của cô, ánh mắt sâu thảm.
Dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e môi cô, môi mỏng khẽ mở: “Hôm nay về nhà sớm”
Tiêu Diệp Nhiên nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Hai người vuốt v e an úi một lúc, anh ấy mới rời đi.
Mà sau khi Cố Mặc Đình rời đi không lâu, Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy cùng nhau đi đến.
Tiêu Diệp Nhiên đang ở trong phòng tắm xả nước, tiếng nước chảy khiến cho cô không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Đến khi cô tắt vòi nước đi, mới bất ngờ nghe thấy động Tĩnh ở bên ngoài.