"Tôi và Diệp Nhiên, An Kỳ là tình cảm bạn bè sâu đậm, người khác muốn bắt nạt bọn họ thì đương nhiên phải hỏi tôi trước. Nhưng anh làm cho tôi cảm giác không tệ lắm, ít nhất... Anh tốt hơn nhiều so với người em trai không đáng tin cậy kia." Tiêu Tiêu nói xong bỗng nhiên nhớ tới chuyện kẻ xấu xa chiếm tiện nghi của cô ở sân bay, cô nhất thời không nhịn được trợn mắt.
Kết quả cô vừa dứt lời, giọng của Cố Thanh Chiêu cũng vang lên: "Sao tôi vừa tới đã nghe thấy có người nói xấu tôi thế?" Cố Thanh Chiêu cảm thấy mình rất oan ức, thật xa chạy tới đưa bữa trưa cho Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình, người mới vừa đến, nghe thấy có người nói xấu anh.
Anh từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu, lập tức bĩu môi nói: “Lại là người đàn bà nhỏ mọn cô!”
“Hừ, Đăng Đồ Tử*”
Đăng Đồ Tử: ám chỉ vô liêm sỉ, tham lam, dâm phụ.
Tiêu Tiêu hung hăng liếc anh, hừ lạnh nói.
Cố Thanh Chiêu nghe vậy, không khỏi hơi nổi nóng, ngay tại chỗ buông đồ trong tay xuống, vén tay áo lên, ép tới gần Tiêu Tiêu nói: “Mở miệng ngậm miệng chính là Đăng Đồ Tử, nếu cô đã nghĩ như vậy, bổn thiếu gia không làm thỏa mãn ý nguyện của cô, cũng quá có lỗi với cô rồi”
“Anh muốn làm gì?”
Tiêu Tiêu mặt đầy cảnh giác lui về sau hai bước.
Cố Thanh Chiêu cười xấu xa nhếch môi, hai tay quơ quơ trước mặt Tiêu Tiêu, nói: “Làm một Đăng Đồ Tử chân chính đó, cô nói xem, tôi lôi cô ra trực tiếp làm, hay là giống như lần trước đây?"
“Anh dám!”
Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm hai cái móng vuốt ma quỷ đung đưa trước mắt mình, cắn răng nghiến lợi: “Anh có bản lĩnh động thủ thử xem, xem tôi có thiến anh không!”
Hai người vừa gặp nhau đã trời long đất lở, Tiêu Diệp Nhiên thấy vậy cũng không biết làm sao, không khỏi buồn cười lắc đầu.
Tống An Kỳ khó tránh buồn cười giễu cợt nói: “Hai vị, hay là, các người ra ngoài tìm một khách sạn gì đó, nghiêm túc ồn ào một trận, thế nào? Nơi này là bệnh viện, cấm nói to làm ồn đó!” “Đi sang một bên.” Tiêu Tiêu và Cố Thanh Chiêu cùng liếc nhìn Tống An Kỳ.
Có điều Tống An Kỳ làm rối lên như thế, hai người ngược lại ngưng cãi vã, nhưng vẫn nhìn nhau không vừa mắt như cũ.
Mà đối với chuyện này, Tiêu Diệp Nhiên cũng không thể làm gì. Đôi oan gia này, trong xương tủy vốn có kiêu ngạo thuộc về bọn họ, muốn bọn họ sống chung bình thường, đó mới là không bình thường.
Bất đắc dĩ lắc đầu lần nữa, Tiêu Diệp Nhiên đổi giọng: “An Kỳ, tình hình ba mẹ cậu bên kia thế nào?”
“Tình hình phức tạp hơn so với tưởng tượng, chú Phương bên kia vẫn khổ sở tìm chứng cứ, nhưng Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân hành động quá sạch sẽ, trong nhất thời, tìm kiếm mãi vân không có kết quả”
Tống An Kỳ thở dài, trên mặt đều là khổ sở.