“Diệp Nhiên, anh Vân đã không thoải mái, vậy thì chúng ta cũng không nên quấy rầy anh ta nữa, về nhà trước thôi hôm nào. Chờ sức khỏe của anh Vân tốt hơn một chút, sau đó hãn cảm ơn anh Vân đàng hoàng”
Cố Mặc Đình nhìn Ngôn Húc lâu một lúc, sau đó khẽ gật đầu rồi liền nắm tay Tiêu Diệp Nhiên quay người đi khỏi. Tiêu Diệp Nhiên không hiểu tại sao Mặc Đình lại gấp gáp muốn đi như vậy, lúc cô mở miệng muốn hỏi anh, lại phát hiện ánh mắt của anh không đúng, có chút lạnh lùng.
Cô lặng lẽ ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía Ngôn Húc vẫn còn đang đứng yên tại chỗ.
Là ánh mắt không tốt hả? Biểu cảm của anh ta nhìn có vẻ hơi đau buồn, giống như là... cảm giác đau lòng chỉ bộc lộ ra khi mất đi một vật gì đó mà mình trân trọng.
Ngôn Húc lắng lặng đưa mắt nhìn cô rời đi, trong lúc đó anh ta nhìn thấy được cô quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia vẫn động lòng người giống như quá khứ. Nghĩ đến cô đã là vợ của người khác, ánh mắt đau thương càng khiến cho người khác đau lòng.
Cho dù đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô, anh ta vẫn còn nhìn về phía cô rời đi như cũ, rất lâu rất lâu mới
thu hồi là ánh mắt. Anh ta chậm rãi xoay người lại, đứng quá lâu, cho nên
chân hơi tê cứng, mất thăng bằng thiếu chút nữa té ngã xuống, vẫn may là vệ sĩ đang canh chừng trong bóng tối thấy thế liền nhanh chóng đi đến đỡ anh ta.
“Điều tra Cố Mặc Đình cho tôi” Anh ta lạnh giọng phân phó.
Vệ sĩ cung kính đáp lời: “Vâng”
Sau đó đỡ anh ta chậm rãi đi về phía thang máy.
Cố Mặc Đình nắm tay của cô đi đến bên cạnh xe, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ ra cho cô ngồi vào.
Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, cúi đầu ngồi xuống.
Cạch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Âm thanh này giống như là một nắm đấm nặng nề đánh vào trong lồ ng ngực của cô, rất đau.
Trong đoạn đường đi ra từ bên trong, Mặc Đình không nói câu nào, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhìn có vẻ như tâm trạng thật sự không tốt.
Mà cô thì ngoan ngoãn đi theo phía sau của anh, không dám hé răng nói nửa lời.
Cô cho là anh tức giận bởi vì cô tùy hứng muốn tham gia tiệc rượu, nếu như không phải cô Cố chấp muốn tham gia buổi tiệc, vậy thì sẽ không thiếu chút nữa bị Tô Nhã An hãm hại, như vậy thì anh cũng sẽ không cần phải lo lắng sợ hãi suốt cả đêm.
Nói cho cùng, đều là do sự tùy hứng của cô gây ra.
Cô im lặng kéo dây an toàn thắt lại, hai tay năm thật chặt dây an toàn, cô do dự xem mình có cần phải kiểm điểm
thật sâu sắc với anh hay không. Mà đúng lúc này, bên tai lại vang lên âm thanh trầm thấp của anh.