“Chị dâu, em trước giờ đều không biết thì ra đẹp trai lại là một chuyện rắc rối như vậy đó” Vẻ mặt Cố Thanh Chiêu ai oán, nhưng trong mắt toàn là ý cười.
Tiêu Diệp Nhiên liếc nhìn anh ta một cái, bực bội nói: “Cậu đây là đang nói với tôi cậu đẹp trai sao?”
“Quả nhiên vẫn là chị dâu hiểu em” Cố Thanh Chiêu nháy mắt với Tiêu Diệp Nhiên.
Mẹ ơi! Tiêu Diệp Nhiên rùng mình một cái, da gà toàn bộ đều dựng lên rồi.
Cô không phải là hiểu anh, mà là anh vốn dĩ đã là người bề ngoài thì ngây thơ, nhưng trong lòng thì nham hiểm rồi.
Bên này Cố Thanh Chiêu đang bận từ chối phụ nữ đến bắt chuyện, còn Tiêu Diệp Nhiên thì buồn chán ăn chút điểm tâm.
Bọn họ không biết rằng hành động của mình đều bị vài nam nữ đứng ở không xa nhìn vào mắt.
“Người đàn ông đó là người mà em phí cạn tâm tư cũng không điều tra được đó sao?”
Ánh mắt Tô Nhã An khóa chặt vào thân ảnh cao lớn ở bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên, đáy mắt mang theo kinh diễm.
Ở một khoảng cách xa nhất định, cô ta không thể nhìn rõ dung mạo của anh, nhưng sự ưu nhã của mỗi cái giơ tay nhấc chân, còn có thân hình như một cái móc treo áo đó,
có thể đại khái biết được anh đẹp trai như thế nào rồi. “Không sai, chính là anh ta”
Lại gặp người đàn ông đó, ánh mắt của Bùi Hạo Tuấn rất âmu.
Tô Nhã An khế nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn Cố Thanh Chiêu càng lúc càng thâm trầm.
“Anh ta luôn ở bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên, chúng ta căn bản không thể ra tay” Ngữ khí Cố Tống Vy có chút sốt sẵng và lúng túng.
Khó lắm mới có một cơ hội như vậy, Cố Tống Vy không muốn để lỡ đi.
“Em gấp cái gì chứ?” Tô Nhã An không vui mà trừng cô ta một cái: “Càng là những lúc như thế này, chúng ta phải càng bình tĩnh”
Nói đến đây, cô ta nhấc tay lên, không lâu sau có một người phụ nữ đi tới.
“Đây là...”
Đối với người phụ nữ lạ mặt đi tới này, Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn đối mắt nhìn nhau, không hiểu cô ta đang muốn làm gì
“Không phải các người nói anh ta luôn ở bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên, chúng ta không tiện ra tay sao? Vậy chị sẽ để anh ta ra khỏi bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên” Khóe môi Tô Nhã An cong lên một nụ cười hiểm.
“Quả nhiên tham gia bữa tiệc gì đó đều là việc buồn tẻ nhất” Cố Thanh Chiêu ngáp một cái, vẻ mặt không còn lưu luyến gì với đời nữa.
“Đúng là chán thật” Tiêu Diệp Nhiên khẽ nhấp rượu trái cây trong tay, nhìn ngó xung quanh, tụm năm tụm bảy, nói chuyện cười đùa, bầu không khí cũng khá náo nhiệt.
“Vậy chúng ta về đi”
Cố Thanh Chiêu mở to đôi mắt nhìn cô, trong đôi con ngươi xinh đẹp đó lấp lóe ánh sáng trông đợi.