Nói xong, anh lại ngáp một cái.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy một màu xanh nhàn nhạt bên dưới mắt anh, mà giữa mi tâm cũng tràn đầy sự mệt mỏi, lập tức cảm thấy rất áy náy.
Nếu như mình không phải tham gia bữa tiệc này, thì cũng không cần dày vò anh ta như vậy Trong lòng không nỡ, Tiêu Diệp Nhiên lập tức đưa ra quyết định: “Chúng ta về đi”
“Vẫn là chị dâu thương em”
Cố Thanh Chiêu cười hi hi mà nói.
Nhìn biểu cảm trẻ con của anh ta, Tiêu Diệp Nhiên bất lực mà mỉm cười lắc đầu, rõ ràng tuổi của anh ta lớn hơn mình, nhưng bây giờ sao lại cảm thấy anh ta thật sự giống như em trai mình vậy nhỉ?
Chính vào lúc bọn họ quay người muốn rời khỏi, thì có người không cẩn thận tông vào trong lòng của Cố Thanh Chiêu.
Cố Thanh Chiêu loạng choạng một hồi, vội vàng vươn vươn tay đỡ lấy người đụng vào mình.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗ Người phụ nữ tông trúng Cố Thanh Chiêu cúi thấp đầu, không ngừng nói xin lỗi.
Cố Thanh Chiêu buông bàn tay đỡ cô ta ra, sau đó đẩy ra
sau, cất giọng xa cách và lạnh nhạt mà nói: “Không sao, lần sau cẩn thận chút là được rồi”
Sau đó, anh cúi đầu xuống, hồi nấy cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, liền có một dự cảm không lành, quả nhiên, áo sơ mi của anh đã bị rượu vang đỏ làm ướt nhẹp cả một mảnh, áo sơ mi trắng và màu đỏ, nhìn trông vô cùng nổi bật.
Mà tên đầu sỏ chính là người phụ nữ luôn cúi đầu ở trước mặt anh.
Tiêu Diệp Nhiên ở bên cạnh lặng lẽ nhìn tất cả những điều đột ngột xảy ra này, đáy mắt hiện lên một tia sáng không biết tên.
Chuyện gì nên tới thì sẽ tới, vậy chỉ băng thuận theo tự nhiên đi.
“Thanh Chiêu, cậu đi nhà vệ sinh rửa chút đi, nếu không cứ như vậy mà đi ra ngoài cũng sẽ tổn hại hình tượng của cậu đó” Tiêu Diệp Nhiên lên tiếng nói.
“Nhưng mà..” Cố Thanh Chiêu khó xử mà cau mày, anh cả đã dặn dò anh là không được rời khỏi bên cạnh chị dâu dù chỉ một bước, lỡ như bây giờ anh ta rời đi rồi, chị dâu xảy ra chuyện gì đó, vậy anh ta cũng không tiện giải thích với anh cả.
“Đi đi, tôi không sao đâu” Tiêu Diệp Nhiên biết anh ta đang lo lắng cái gì, nhưng chuyện gì phải đến cũng sẽ đến thôi, né được một lúc không né được cả đời.
Cố Thanh Chiêu nhìn cô mị mới bất lực mà thở dài một hơi: “Vậy được, em đi rồi về ngay. Chị dâu chị đừng có chạy lung tung đó”
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười đáp lại: “Ừm, tôi biết rồi. Mau đi đi”
Cố Thanh Chiêu nhìn người phụ nữ đã tông mình một cái, sau đó chạy về hướng nhà vệ sinh.
“Là ai bảo cô tới?”
Cố Thanh Chiêu vừa rời khỏi, Tiêu Diệp Nhiên thu liễm đi nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang người phụ nữ tông vào Thanh Chiêu.
Lời này vừa hỏi ra, có thể rõ ràng nhìn thấy cơ thể cô ta khẽ run lên.
Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày: “Cô là Thân Ngải Hân, đúng không?”