Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta vẫn luôn rất có lòng tin vào sắc đẹp của mình, thật vất vả mới lấy hết can đảm chủ động xuất kích, hy vọng có thể làm cho đại gia đây quan tâm.

Kết quả, người ta còn chẳng chịu liếc nhìn cô ta thêm một lần.

Tiêu Diệp Nhiên và Lina đứng bên cạnh thấy rõ cảnh tượng đó, hai người nhìn nhau, đều thấy bất đắc dĩ.

Có phải Lại Tiểu Lan suy nghĩ quá viển vông, cho rằng kéo cổ áo đủ thấp là có thể câu đến một con rể với thân phận cao quý hay không?

Trong lúc Tiêu Diệp Nhiên âm thầm lắc đầu, Thẩm Tử Dục này lại nhìn sang cô: "Cô chính là Tiêu Diệp Nhiên?” "Đúng là tôi! Chào chủ tịch"

Tiêu Diệp Nhiên ngây người rồi vội vàng lấy lại tinh thân trả lời.

Trong mắt Thẩm Tử Dục sáng lên, đột nhiên có phần hứng thú nhìn cô từ trên xuống dưới.

Ánh mắt anh ta đặc biệt không khách sáo, hoàn toàn lộ vẻ xem kỹ, nhìn qua nhìn lại trên người cô.

Hôm nay Tiêu Diệp Nhiên mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, bởi vì trời đã chuyển lạnh nên bên ngoài còn khoác một chiếc áo dệt kim hở cổ màu xanh sẫm, trang phục đậm phong cách văn nghệ càng làm nổi bật phong thái người trí thức vốn có của cô. Trên cơ sở vốn có của cô lại thêm các đường nét tinh tế trên gương mặt, đường cong trên cơ thể lộ rõ càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp.

Khí chất tao nhã, còn có hơi thở sạch sẽ tự nhiên phát ra làm cho cô càng thêm động lòng người.

Trong lòng Thẩm Tử Dục âm thầm gật đầu.

Không hổ danh là người phụ nữ có thể được anh họ của anh ta chọn trúng, cho dù cô không xinh đẹp mê người nhưng được cái bắt mắt, hơn nữa còn càng nhìn càng thấy thú vị.

"Ơ, vậy chủ tịch, xin hỏi có vấn đề gì không?"

Tiêu Diệp Nhiên bị ánh mắt hoàn toàn không che giấu này của Thẩm Tử Dục làm cho toàn thân không được tự nhiên, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này sẽ không

phải là dạng mặt người dạ thú chứ? Nếu không làm gì có chuyện mới gặp mặt lần đầu tiên lại nhìn người ta như vậy?

Trong lòng Lina cũng thấy kỳ lạ.

Tiêu Diệp Nhiên thoạt nhìn rõ ràng không quen biết Thẩm Tử Dục, nhưng sao người sau có vẻ như cảm thấy đặc. biệt hứng thú với cô. Đây là vì sao?

"Khụ khụ, xin lỗi, tôi không có ý gì khác đâu. Chỉ là tôi nghe nói rất nhiều chuyện có liên quan tới cô nên hơi tò mò về cô mà thôi"

Hình như ý thức được mình nhìn người ta như vậy không. hay, Thẩm Tử Dục vội vàng lấy lại tinh thần, trở về dáng vẻ lúc trước, nói: "Cô Tiêu là một nhân tài hiếm có, sau này cũng mong cố gắng hơn nữa cho công ty mới phải."

Tiêu Diệp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám chậm trễ, vội vàng khẽ gật đầu: "Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ cố gắng”

"Vậy các cô đi làm việc đi, tôi còn phải tới nơi khác kiểm tra"

Thẩm Tử Dục không ở lại lâu, phất tay rồi dẫn theo trợ lý và mấy vị quản lý lãnh đạo cấp cao phía sau, nhanh chóng rời khỏi bộ phận truyền thông.

Mấy người vừa đi, Tiêu Diệp Nhiên có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt mọi người nhìn mình đều thay đổi, đặc biệt là Lại Tiểu Lan, trong mắt ngầm che giấu sự tức giận, không phục.

Cô ta liều mạng kéo áo của mình là để cho Thẩm Tử Dục chú ý, kết quả người ta không liếc nhìn lấy một cái.

Tiêu Diệp Nhiên chỉ lắng lặng đứng đó lại có thể được Thẩm Tử Dục chủ động hỏi thăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK