Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251

Sắc mặt của Hàn Minh Nhân lúc trắng lúc xanh, có một loại cảm giác thẹn hóa hóa giận: “Anh này, mong anh nói chuyện có suy nghĩ đi, đừng đắc tội với người không nên đắc tội, nếu không thì kết quả của anh sẽ rất thảm?”

“Chỉ dựa vào Dương thị à?”

Cố Thanh Chiêu cười khẩy, biểu cảm đều là xem thường: “Chỉ là một cái Dương thị mà thôi, tính là cái thá gì chứ? Cũng dám uy hiếp ông đây?”

“Haha, khẩu khí thật là lớn.”

Dương Thiên Thiên không khỏi giận dữ, cười lạnh liên tục mà liếc Tống An Kỳ, nói: “Cũng chỉ là một Dương thị đã có thể làm cho người nhà họ Tống nửa sống nửa chết, mặc dù là tôi không biết tại sao anh lại muốn che chở cho người phụ nữ này, nhưng mà tôi có thể nói cho anh biết, chỉ dựa vào Dương thị ở trong miệng của anh cũng có thể làm cho anh không có chỗ đứng ở Bắc Ninh, anh có tin hay không?”

“Mấy cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà cũng dám ở đây nói mấy lời khoa trương, tôi thật sự cũng muốn nhìn xem một chút cô sẽ làm như thế nào để cho tôi không còn chỗ đứng ở thành phố Bắc Ninh này.”

Cố Thanh Chiêu khịt mũi coi thường, giễu cợt nói, cũng không tiếp tục để ý đến Dương Thiên Thiên, quay người cười một tiếng với Tống An Kỳ: “An Kỳ, chúng ta tiếp tục dùng cơm đi, đừng có để ý đến mấy con chó không biết chạy tới từ nơi nào sủa lung tung, tiết kiệm sức lực đi.”

Vóc người đẹp trai, có nhiều khi ngay cả mắng chửi người khác cũng lộ ra vẻ quyến rũ khác thường.

Cố Thanh Chiêu vừa mới nói lời này, lập tức để cho mấy người khác đứng ở ngoài quan sát cũng cười vang lên tiếng.

Rõ ràng khả năng chửi bới của cậu trai trẻ tuổi này đã lên đến đỉnh điểm.

Tiêu Diệp Nhiên ngồi ở gần đó cũng bị chọc cho bật cười không thôi.

Xem ra để Cố Thanh Chiêu đi ra ngoài là một quyết định rất chính xác, có anh ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ ngồi lên trên đầu của bọn họ.

Có điều là Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân rõ ràng cảm thấy không dễ chịu, những tiếng cười nhạo kia rơi vào trong lỗ tai, làm cho sắc mặt của bọn họ xám ngắt.

“Được được được, Tống An Kỳ, cô giỏi lắm, lại dám tìm một công tử bột đến ra mặt vì cô, xem ra cô thực sự không muốn để cho ba mẹ của cô sống tốt hơn rồi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ ngưng lên tại web và tập trung lên tại áp nhé.

Bị Cố Thanh Chiêu châm chọc nhiều lần, cảm giác mê mẩn bởi vì tướng mạo của anh ta của Dương Thiên Thiên cũng biến mất không còn tăm tích gì nữa, trực tiếp xem anh trở thành công tử bột chỉ biết khua môi múa mép.

Đối với lời uy hiếp của cô ta, Tống An Kỳ cũng cực kỳ tức giận, nhưng mà cô ấy vẫn miễn cưỡng đè xuống lửa giận của mình, khiêu khích nhìn Dương Thiên Thiên một chút.

Nếu như cậu ba nhà họ Lục thật sự là một công tử bột, vậy thì cô ta là cái thá gì?

Cố Thanh Chiêu lại nguy hiểm híp híp mắt lại, giọng điệu phách lối đến nỗi không gì sánh bằng: “Cho dù ông đây thật sự là công tử bột, muốn chơi chết cô thì cũng chỉ là chuyện nhấc đầu ngón tay mà thôi. Không có chuyện gì nữa thì cút nhanh lên đi, đừng có đứng ở chỗ này chướng mắt ông đây.”

“Anh là cái thá gì mà cũng dám kêu tôi cút?”

Dương Thiên Thiên trợn mắt trừng lên, trực tiếp rống họng mà hét ầm lên.

Ánh mắt của Cố Thanh Chiêu cũng từ từ trở nên lạnh lẽo: “Không cút đúng không, vậy thì tôi gọi người đuổi bọn cô đi ra ngoài.”

Dứt lời, cậu ba Lục trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi áo ra gọi một cuộc điện thoại: “Còn ở bên ngoài làm cái gì vậy, đi vào đây đuổi cặp nam nữ ồn ào này ra ngoài đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK