“Chú Dương, là Cố Tống Vy đuổi chú sao?”
“Đúng vậy, trừ cô ta ra thì còn ai vào đây chứ?” Chú Dương tức giận: “Cháu nói xem, chủ tịch vẫn luôn khỏe mạnh như vậy, sao tự nhiên lại đổ bệnh chứ? Coi như đổ bệnh cũng không nên giao công ty cho loại người như vậy, chẳng phải ngài ấy còn có đứa con gái này hay sao? Sao lại hô đồ như vậy chứ?”
Nhìn chú Dương lắc đầu than thở, dáng vẻ tức giận, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên cũng rất không dễ chịu, đồng thời trong lòng nàng xuất hiện một suy nghĩ kiên định.
Tập đoàn Tiêu thị, cô tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào trong tay của Cố Tống Vy.
Bởi vì đã xác nhận được thân phận của cô, đồng thời cũng bất mãn với Cố Tống Vy, cô gái ở quầy tiếp tân để Tiêu Diệp Nhiên vào trong.
Sau khi cùng chú Dương nói chuyện cũ, Tiêu Diệp Nhiên biết được những nhân viên cũ cùng ba đánh chiếm giang sơn này cũng đầu lần lượt bị sa thải.
Chú Dương nói, cứ tiếp tục như vậy, Tiêu thị thật sự sẽ bị hủy diệt mất.
Tiêu Diệp Nhiên đi thằng đến phòng làm việc của chủ tịch ở trên tầng, cảnh tượng vẫn như cũ vậy, trừ những cô chú luôn thân thiết gọi cô “Nhiên Nhiên” đều không có ở đây.
“Hạo Tuấn, em đối việc giám đốc công ty một chữ cũng không biết gì cả, chờ em tiếp nhận được Tiêu thị, em đưa nó cho anh, được không?
Cửa phòng làm việc cũng không có đóng chặt, để lại một khe hở, cho nên khi vừa đến gần, nghe được thanh âm ở bên trong rất dễ dàng.
“Cái này không được đâu, đây chính là tâm huyết của ba em, giao cho anh không tốt đâu”
Nghe thấy Bùi Hạo Tuấn từ chối, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên mắng một câu, giả mù sa mưa!
“Hạo Tuấn, cái này thì không có gì không tốt cả. Chờ đến khi chúng ta kết hôn rồi, của em chính là của anh, của anh sẽ là của em, không cần phải rõ ràng như vậy đâu” Cố Tống Vy này đầu óc thật sự có bệnh, vì một tên đàn ông mà tập đoàn đã đến tay rồi mà còn muốn nhường cho người khác.
“Nhưng mà..” Bùi Hạo Tuấn còn muốn giả vờ từ chối, lại bị Cố Tống Vy chặn lại: “Được rồi, cứ như vậy đi. Em tin rằng Tiêu thị trong tay anh sẽ phát triển hơn so với bây giờ”
“Vậy cũng được” Bùi Hạo Tuấn miễn cưỡng đồng ý.
Một đôi cẩu nam nữ!
Đáy mắt Tiêu Diệp Nhiên lạnh xuống, ngay sau đó, cô dùng sức đẩy cửa ra.
Hai thanh niên đang ôm nhau trong phòng tự nhiên bị tiếng động này làm sợ rồi lập tức rách ra, khi thấy rõ rang là ai làm, Cố Tống Vy rất nhanh đã bình tĩnh lại, lạnh giọng chất vất: “Tiêu Diệp Nhiên, em tới chỗ này làm gì vậy?”
Khi Bùi Hạo Tuấn nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên, đáy mắt anh †a xuất hiện ánh sáng, mấy ngày không có gặp, cô lại càng xinh đẹp hơn.
Một bộ váy dài, đem thân hình của cô càng nhỏ hơn, mái tóc bện thành xương cá đặt ở một bên cổ, cả người trông rất dịu dàng, khí chất tao nhã, lãnh đạm.
Cố Tống Vy thấy anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Diệp Nhiên, trong lòng tức giận, ánh mắt nhìn Tiêu Diệp Nhiên lại càng ác độc.