Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra trong ba người bọn họ, Tiêu Diệp Nhiên mới chính là người thích xem loại phim cẩu huyết này nhất, thế mà bây giờ cô lại bảo hai người bọn họ bớt xem lại, nguyên nhân lại còn là sẽ bị đần độn nữa chứ.

"Nhiên Nhiên; Ứng Tiêu Tiêu lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Tiêu Diệp Nhiên: “Cậu xem nhiều phim cẩu huyết đến vậy, cậu đần chưa hả?”

"Tớ..." Tiêu Diệp Nhiên nghẹn ngào không nói nên lời.

“Tiêu, cậu thấy Nhiên Nhiên đần không hả?” Tống An Kỳ cũng nghiêm mặt hỏi. Ứng Tiêu Tiêu xoa cằm nhìn Tiêu Diệp N nghiêm túc trả lời: “Nếu cậu ấy đã nói là xem quá nhiều sẽ bị đần độn, thế thì chắc chẳn là vì cậu ấy đã bị đần thật do

Tiêu Diệp Nhiên nhìn bọn họ, cười "hơ hơ" vài tiếng rồi giận dỗi nói: "Được quá nha, còn dám giễu cợt tớ, đi mà xem phim truyền hình của các cậu đi."

Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ nhìn nhau và cười khúc khích. “Cậu giận à?” Ứng Tiêu Tiêu dùng cùi chỏ đẩy Tiêu Diệp. Nhị Cô liếc xéo: "Tớ là người hẹp hòi vậy sao?”

Ứng Tiêu Tiêu cười, không tiếp tục vặn hỏi chủ đề này, mà quay đầu lại liếc nhìn ba người đàn ông vẫn còn đang uống rượu: “Cậu nghĩ là bọn họ sẽ uống tới khi nào hả?"

Nghe thế, Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ đều quay nhìn Sang. 

“Thực ra họ không uống nhiều” Tiêu Diệp Nhiên nói: “Họ đều đang bàn chuyện công việc cả”.

Khi cô nói lời này, Ứng Tiêu Tiêu liền không hài lòng nói: "Không phải đã bảo là làm tiệc mừng cho cậu sao, sao giờ lại trở thành buổi gặp mặt trao đổi công việc của ba người họ vậy chứ?"

Tiêu Diệp Nhiên cười, không bận tâm lắm: "Tớ chẳng qua cũng chỉ vừa mới trở thành chủ tịch nhà họ Tiêu thôi mà, có gì đáng phải ăn mừng chứ”

Trên thực tế, đây vẫn là một vấn đề khiến cô đau đầu.

"Tất nhiên là đáng ăn mừng rồi. Cậu nghĩ xem, hôm nay cậu đã thắng rồi, con đê tiện Cố Tống Vy không phải đã thua rồi sao. Lần này coi như đã dạy được cho ả ta một bài học đắt giá. Giật chồng chưa cưới của người khác, lại còn đòi giành luôn tài sản của người ta nữa chứ. Thật đúng là cái thứ mặt dày vô liêm sỉ, tham lam!"

Những lời của Ứng Tiêu Tiêu chưa đầy sự khinh thường dành cho Cố Tống Vy, cứ nghĩ đến dã tâm của Cố Tống Vy bị thất bại là cô lại cảm thấy hả hê.

Tống An Kỳ cau mày hỏi: "Nhiên Nhiên, Cố Tống Vy có thực. sự sẽ từ bỏ một cách đơn giản như vậy không?”

Tiêu Diệp Nhiên cười lắc đầu: "Không đâu. Với tính cách của cô ta, có khi bây giờ còn đang bàn với Bùi Hạo Tuấn cách đối phó tớ ấy"

"Vậy thì sao chứ? Trước đây chúng ta không sợ bọn chúng, bây giờ càng không sợ nhé” Ứng Tiêu Tiêu hoàn toàn lãnh đạm, đối với đám hèn hạ Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn, thậm chí chỉ cần nhắc đến tên thôi là cô đã cảm thấy buồn nôn rồi. 

Vì vậy, cô xua tay: "Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến hai người kinh tởm kia nữa. Nói chuyện riêng của chúng ta thôi." "Nếu đã không muốn nói về họ, vậy thì..." Tống An Kỳ nhướng mày nhìn cô, nở một nụ cười ám muội: "Kể chuyện giữa cậu và Cố Thanh Chiêu đi ha"

Tiêu Diệp Nhiên sửng sốt, Tống An Kỳ mà không nhắc tới thì cô cũng quên mất còn có chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK