Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười: "Sau này sẽ biết."
Nói xong cô xoay người rời đi.
Sau này sẽ biết? Cố Thanh Chiêu có cảm giác bị gạt ra khỏi bọn họ.
Mặc dù không thực sự bị gạt ra một bên, nhưng mà cái cảm giác tất cả mọi người đều biết chuyện trong khi mỗi mình anh không biết gì này vẫn rất là khó chịu
Ứng Tiêu Tiêu thấy anh vẫn đứng ngây ngốc ở đó, không chịu nổi vỗ vai anh, thúc giục: "Anh còn đứng ngẩn ra làm gì vậy? Đi đi, đã muộn rồi."
Cố Thanh Chiêu thu lại suy nghĩ của mình, thấy xe của Cố Mặc Đình đã lái đi rất xa, anh xoay người đi về phía xe của mình.
Tiêu Diệp Nhiên ngắm nhìn cảnh đường phố loáng loáng lướt qua bên ngoài xe, ánh đèn nhảy nhót trên gương mặt xinh đẹp, lúc sáng lúc tối.
Cố Mặc Đình liếc nhìn cô, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
“Nghĩ đến An Kỳ và Tử Dục” Tiêu Diệp Nhiên quay nhìn anh, khẽ cười: “Bọn họ đều thích nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau. Em luôn cảm thấy thật đáng tiếc”
Cô thở dài, hỏi tiếp: "Hôn ước của Tử Dục thật sự không có. chỗ để xoay sở được sao?"
Trong lúc chờ đèn đỏ, Cố Mặc Đình quay người sang một bên, nhìn cô chăm chú, đôi môi khẽ nhếch lên: "Nếu còn chỗ Xoay sở được thì anh đã giúp rồi. Nhưng mà..."
"Lần này anh thực sự không thể làm gì được”
Việc có thể khiến Mặc Đình nói rằng không thể làm gì được thì chắc chắn thật sự không có cách nào giải quyết được. Tiêu Diệp Nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Cô sợ Tử Dục và An Kỳ sẽ không dễ dàng từ bỏ mối quan hệ không có kết quả này.
Chiếc SUV màu đen phi nước đại trên đường cao tốc, hướng ra khỏi thành phố.
Bên trong xe, Tống An Kỳ kéo mạnh cánh cửa, cố gắng mở nó ra
Nhưng cửa đã khóa rồi, làm sao cô có thể dễ dàng mở được?
Sau vài lần nỗ lực vô ích, cô bỏ cuộc, quay đầu giận dữ nhìn cái kẻ đang lái xe kia.
"Thẩm Tử Dục, anh đang đe dọa người khác đó biết không? Đang phạm pháp đó biết không hả?" Cô hét lớn.
Thẩm Tử Dục phân tâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe môi cong lên: "Vì em mà phạm pháp thì có sao đâu?"
Tống An Kỳ sửng sốt, rồi cô cười lạnh nói: "Anh đừng dùng những lời kiểu vậy để dỗ tôi, tôi không phải đứa nhỏ ba tuổi” Còn nói cái gì mà vì cô thì phạm pháp cũng có làm sao nữa chứ?
Nếu bảo anh giết người anh cũng giết hả?
"Giết!"
Giọng anh chợt vang lên.
Tống An Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cương nghị của anh, lúc này cô mới nhận ra mình đã vô tình lẩm bẩm thành tiếng ra suy nghĩ của mình.