"Khụ khụ..." Lần này Tống An Kỳ lại bị nước miếng của mình làm cho bị sặc.
Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày: "An Kỳ, cậu có thể cẩn thận hơn một chút có được không?”
Tống An Kỳ dở khóc dở cười, đây còn không phải do mấy lời kỳ quái mà cô nói sao.
Phòng làm việc của chủ tịch.
Thẩm Tư Dục nhìn hai người đang đứng trước bàn, ánh mắt nặng nề không nhìn ra được suy nghĩ của anh ta lúc này.
Ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, hồi lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Phó Giám đốc Lại, cô có điều gì muốn nói sao?”
“Chủ tịch Thẩm, mọi chuyện không như lời Giám đốc Lina nói”
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mình, Lại Tiểu Lan không để ý việc si mê nữa mà vội vàng giải thích.
“Ö?” Thẩm Tư Dục nhướng mày: “Vậy là như thế nào?”
ại Tiểu Lan nhìn sang Lina, rũ mi mắt xuống để che đi ý lạnh trong mắt mình: “Là do tôi không cẩn thận làm vướng chân Phó giám đốc Đường”
“Không cẩn thận?” Thẩm Tư Dục cười xùy, ngay lập tức lạnh mặt: “Cô nghĩ tôi sẽ tin cô ư?”
“Chủ tịch Thẩm, không phải.. ”
Lại Tiểu Lan vẫn muốn giải thích nhưng Thẩm Tư Dục giơ †ay ngăn cản cô ta tiếp tục, ngược lại nói với Lina: “Tìm người ở bộ phận truyền thông bàn giao công việc với cô †a, sau đó bảo phòng nhân sự thanh toán tiền lương cho cô ta”
“Vâng” Lina kính cẩn đáp lời.
“Đợi đã!” Nghe tin mình sắp bị sa thải, Lại Tiểu Lan cuống lên: “Chủ tịch Thẩm, hãy nghe tôi giải thích, chuyện không phải như vậy, tôi thật sự không cẩn thận thôi mà”
Thẩm Tư Dục khẽ ngước lên, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người cô ta, nở nụ cười chế nhạo: “Lại Tiểu Lan, dám làm thì phải dám nhận, như thế thẳng thắn vô tư, cũng có thể cho cô thêm một cơ hội” Lina nghe vậy bèn cau mày, không đồng ý nhìn anh ta: “Chủ tịch Thẩm, Lại Tiểu Lan cố ý làm tổn thương đồng nghiệp, Thời Thụy không cần một nhân như thế”
Trong mắt Lại Tiểu Lan hiện lên một tia hung ác, Lina đang cố ý làm khó dễ cô đúng không?
“Thưa Chủ tịch Thẩm, đúng vậy, do tôi đã làm, nhưng tôi tức giận nhất thời nên mới làm chuyện hồ đồ, tôi không hề cố ý làm hại Phó giám đốc Đường”
Vì Thẩm Tư Dục đã lên tiếng, nếu cô thừa nhận là do
sẽ nghĩ cô là người
mình làm thì anh ta có thể cho cô một cơ hội.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Cô không muốn mất công việc này.
Thẩm Tư Dục thấy cô ta thừa nhận bèn nở nụ cười đầy sâu xa: “Nếu đã thừa nhận thì tôi sẽ cho cô một cơ hội” Lại Tiểu Lan mừng rỡ, mà Lina thì nôn nóng: “Chủ tịch Thẩm. anh..”