Bùi Hạo Tuấn liên tục nói “không thể nào”, giống như không nói vậy thì anh ta không thể chắc chắn được. “Đúng vậy, Tiêu Diệp Nhiên kia làm sao có quan hệ với nhà họ Thẩm được”
Cố Tống Vy cũng phụ họa theo, tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta cũng hơi chột dạ.
Tiêu Diệp Nhiên đã có một người đàn ông quyền lực như vậy bên cạnh, nếu như lại thêm một Thẩm Tử Dục nữa, nhà họ Bùi muốn đối phó với Tiêu Diệp Nhiên thì đó cũng chỉ là một giấc mộng viển vông.
Suy nghĩ của Tô Nhã An khác với bọn họ: “Làm sao có thể không được? Tôi vốn dĩ muốn bảo chủ tịch cũ sa thải Tiêu Diệp Nhiên, nếu như Thẩm Tử Dục không xuất hiện, tôi nghĩ Thời Thụy cũng sẽ không còn sự tồn tại của Tiêu Diệp Nhiên nữa”
Cố Tống Vy nghiến răng nghiến lợi khi nghe được câu nói đó: u Diệp Nhiên là người quá may mắn, hay thực sự có người đang bí mật giúp đỡ cô ta?”
“Hạo Tuấn, việc điều tra thân phận của người đàn ông bên cạnh Tiêu Diệp Nhiên như thế nào rồi?”
Bùi Vân Trạch mở miệng hỏi.
“Vẫn không có kết quả” Bùi Hạo Tuấn cau mày: “Một người tồn tại trên thế giới này ít nhất cũng sẽ có một chút manh mối, nhưng người đàn ông đó không có bất cứ manh mối gì, điêu này rất kỳ lạ”
“Người đàn ông nào?” Tô Nhã An không biết bọn họ đang nói chuyện gì.
“Chị họ, chính là người đàn ông bên cạnh Tiêu Diệp. Nhiên, là một người đàn ông khiến người ta sợ hãi” Cố Tống Vy không khỏi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến người đàn ông đó.
Tô Nhã An nhìn mỗi người bọn họ đều có vẻ ngưng trọng, không khỏi hơi buồn cười: “Giống như Hạo Tuấn đã nói, Tiêu Diệp Nhiên có thân phận gì, cho dù người đàn ông bên cạnh cô ta có uy lực cỡ nào, thì sao có thể lợi hại như vậy được.
Thật không hiểu bọn họ đang lo lắng điều gì.
“Chị họ, không phải đâu, là...
Cố Tống Vy muốn giải thích một chút, lúc này, Bùi Hạo Tuấn đã cắt đứt lời của cô ta: “Chị họ, chị cảm thấy Thời Thụy hiện giờ đã có Thẩm Tử Dục thì có thể đối phó được với Tiêu Diệp Nhiên nữa sao?”
Cố Tống Vy vừa nghe vậy, thì vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, điều quan trọng nhất hiện giờ là phải khiến cho Tiêu Diệp Nhiên nhận được sự giáo huấn mà cô ta nên có"
Tô Nhã An cười lạnh: “Mấy người cảm thấy tôi là một người không có bản lĩnh như vậy à?”
Nghe cô ta nói vậy, Bùi Hạo Tuấn và Cố Tống Vy liếc nhìn nhau, không hẹn mà nở nụ cười.
Đúng vậy, chị họ là người lợi hại như thế nào, bọn họ sao mà không hiểu rõ chứ?
Gần đây, đủ loại nước hoa bay lơ lửng trong không trung ở bộ phận truyền thông, thiếu chút nữa làm cho người ta choáng váng.
“Mùa xuân đến rồi sao?” Tống An Kỳ bóp chiếc mũi hơi ngột ngạt của mình: “Tớ lại bị viêm mũi rồi”
Tiêu Diệp Nhiên nhìn chung quanh, khẽ cười: “Quả nhiên là mùa xuân đến rồi” “Này!” Tống An Kỳ chế nhạo: “Cái gì mà mùa xuân đến rồi? Không phải là một đám phụ nữ đang tơ tưởng sao?”