Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả?” Giám đốc bộ phận nhân sự nhất thời không phản ứng lại.

“Tôi nói sa thải Tiêu Diệp Nhiên!” Tô Nhã An bực bội lặp lại một lần nữa.

“Nhưng...” Giám đốc bộ phận nhân sự khó xử xoa tay. Thấy ông ta do dự, Tô Nhã An tức giận nói: “Còn do dự cái gì nữa? Không mau đi làm đi”

Đối diện với sự tức giận của cô ta, giám đốc bộ phận nhân sự chỉ có thể cắn răng nhìn vào áp lực, lắp bắp nói: “Ở công ty, trừ chủ tịch, không có ai có quyền sa thải Tiêu Diệp Nhiên”

“Cái gì?” Tô Nhã An hoàn toàn không ngờ đến còn có cả chuyện này.

“Ai nói?” Tô Nhã An hỏi.

“Là điều khoản mà Thẩm tổng đã thêm vào hợp đồng của Tiêu Diệp Nhiên” Dưới ánh mắt mạnh mẽ của Tô Nhã An, giọng nói của giám đốc bộ phận nhân sự ngày càng nhỏ. Rõ ràng là lỗi của giám đốc mới đến, sao ông ta lại cảm thấy như lỗi của mình vậy.

Trong lòng giám đốc bộ phận nhân sự vô cùng ủy khuất.

Lần trước nếu như không phải anh đột nhiên xuất hiện, cô †a đã đuổi Tiêu Diệp Nhiên ra khỏi Thời Thụy. Bây giờ còn cho cô một điều khoản như vậy, quả thật có ý định không để cô ta gây rắc rối.

Giám đốc bộ phận nhân sự cẩn thận nhìn vẻ mặt u ám của cô ta, khuôn mặt hiện lên sự đau khổ, vô cùng sợ hãi lát nữa mình nằm dưới họng súng.

Đám người Lại Tiểu Lan ở bên kia cũng nghe thấy những lời nói của giám đốc bộ phận nhân sự, lập tức sụp đổ, không thể tin được nhìn nhau, vốn là chuyện chắc như đỉnh đóng cột, bây giờ lại trở thành công dã tràng.

Bên phía bọn họ vô cùng u ám, mà bên phía Tiêu Diệp Nhiên và Tống An Kỳ lại là ánh sáng tươi đẹp, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“Thật sự không ngờ tên Thẩm Tử Dục kia cũng biết lo trước tính sau nha”

Tống An Kỳ rất ngưỡng mộ cái thiên phú đoán trước sự việc của Thẩm Tử Dục.

Tiêu Diệp Nhiên liếc nhìn cô: “Vậy cũng không nghĩ xem là em họ của ai”

Nhìn thấy vẻ mặt đầy tự hào của cô, Tống An Kỳ bật cười: âng, vâng, là em họ tốt của cậu và Lục tổng”

Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, cười vô cùng rạng rỡ. Thực ra, Mặc Đình sớm đã nói với cô chuyện này, vì vậy

cô mới dám mạnh mẽ bóp nghẹn Tô Nhã An như vậy. Lúc này, chắc chắn Tô Nhã An đang vô cùng tức giận. “Cô quay về làm việc đi” Tô Nhã An kìm nén cơn tức giận nhẹ nhàng nói với giàm đốc bộ phận nhân sự.

Người ở phía sau “vâng” một tiếng, sau đó không chút do dự quay người rời đi.

Dù sao, ông ta cũng muốn rời khỏi đây từ lâu.  

Tô Nhã An ngước mắt lên nhìn Tiêu Diệp Nhiên, người kia không hề tỏ ra yếu đuối nhìn cô ta, vẻ mặt rất đắc ý.

Cô ta nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, từ từ đi đến trước mặt Tiêu Diệp Nhiên.

Lạnh lùng trừng mắt với cô, giọng nói vô cùng lạnh: Diệp Nhiên, đừng đắc ý quá sớm, một ngày nào đó tôi sẽ đuổi cô ra khỏi Thời Thụy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK