“Thím Ngô nấu à?” Anh hỏi.
“Không phải” Tiêu Diệp Nhiên kéo ghế ngồi đối diện anh, hai tay chống lên mép bàn, nhìn anh cười dịu dàng: “Là thím Ngô dạy em nấu đó, thím ấy nói anh thích ăn món này nhất” Anh nghe vậy thì mắt hơi lóe sáng rồi mỉm cười: “Món này ăn được không?”
“Tất nhiên là được rồi. Anh không tin tài nghệ của em à?” Tiêu Diệp Nhiên tức giận lườm anh, rồi cầm đũa lên gắp một miếng thịt sườn bỏ vào chén anh: “Anh mau ăn thử xem” Cố Mặc Đình liếc nhìn cô, rồi gắp miếng sườn đó lên cắn một miếng.
“Thế nào?” Tiêu Diệp Nhiên nhìn anh đầy mong đợi.
Cố Mặc Đình từ tốn nhai, vẻ mặt bình tĩnh không có cảm xúc gì, không nhìn ra được anh có thích ăn hay không.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi nhíu mày, dè dặt hỏi: “Ngon không anh?”
Cố Mặc Đình đặt đũa xuống, khẽ cười đáp: “Rất ngon”
Nghe anh khen ngợi như vậy, trong lòng Tiêu Diệp Nhiên nhất thời nở hoa, vui vẻ nói “Nếu ngon thì anh ăn nhiều một chút”
Cô lại gắp cho anh mấy miếng, trong nháy mắt chén anh đã đầy ấp thịt sườn.
Cô mỉm cười với anh, rồi cúi đầu xới một chén cơm đầy, nói thật, được anh khen ngợi như vậy, cô cảm thấy mình rất thèm ăn, tối nay cô có thể ăn thêm hai chén cơm.
Cố Mặc Đình không hề động đũa, chỉ lặng lẽ nhìn cô ăn, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Anh mím môi mỏng rồi mở miệng hỏi: “Nhiên Nhiên, em biết tại sao anh thích ăn sườn xào chua ngọt không?”
Tiêu Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cô nuốt hết cơm trong miệng, rồi cười tinh nghịch, đắc ý nói Tất nhiên là em biết rồi, thím Ngô đã nói với em, hồi nhỏ anh rất kén ăn, chỉ thích đồ chua ngọt, nên thím ấy thường nấu cho anh mấy món như sườn xào chua ngọt, cá chua ngọt.”
Cố Mặc Đình cười đáp: “Đây chỉ là một phần thôi”
“Hả?” Tiêu Diệp Nhiên nhướn mày ngạc nhiên: “Vẫn còn nguyên nhân khác sao?”
“Ừm” Cố Mặc Đình gật đầu: “Bởi vì đây là món sở trường nhất của mẹ anh”
Cố Mặc Đình cúi đầu cười, khuôn mặt bất giác lộ ra vẻ đau thương: “Đây là món mẹ anh tự tay học theo thực đơn để nấu cho anh, bà ấy cứ học đi học lại, cuối cùng cũng học được cách nấu món này”
Hóa ra món này còn có câu chuyện như vậy. Tiêu Diệp Nhiên bất giác nhớ tới sự thất thần của thím Ngô lúc đó, chẳng lẽ thím ấy cũng vì mẹ Cố Mặc Đình?
“Nhưng sau này mẹ anh bị mù nên không nấu được”
Nói đến đây, Cố Mặc Đình lại mỉm cười: “Nhưng giờ có em ở đây, anh lại có thể ăn được rồi”
Tiêu Diệp Nhiên: “...”
Chẳng phải thím Ngô cũng biết nấu à? Anh bảo thím Ngô nấu cho anh là được.
“Món này phải có mùi vị, cho dù nấu ngon đến cỡ nào cũng không cùng một người nấu, nên lúc nếm sẽ tẻ nhạt không có mùi vị”