“Xem ra hình như em vẫn canh cánh trong lòng nhỉ”
Bùi Hạo Tuấn chống khuỷu tay trên bàn, đôi tay anh tay bắt chéo trước miệng, rồi nhìn sâu vào mắt cô ta.
Ninh Huyên Huyên nở nụ cười duyên: “Bởi vì em ghen đó” “Bùi Hạo Tuấn đê tiện thật, nhân lúc Cố Tống Vy có thai mà ngoại tình với một ngôi sao nữ, buồn nôn thật”
Tiêu Tiêu nhìn cánh cửa khép chặt, gương mặt cô toát ra vẻ khinh bỉ.
“Hai cậu nghĩ vừa rồi bọn họ có nhìn thấy mình không?” Tiêu Tiêu nhìn hai người Tiêu Diệp Nhiên rồi mới tò mò cất tiếng hỏi.
“Chắc không đâu” Tống An Kỳ và Tiêu Diệp Nhiên đưa mắt nhìn nhau, câu trả lời của bọn họ cũng không chắc chăn lắm.
“Thế... Thế người đàn ông ấy là vệ sỹ à?” Tiêu Tiểu lại hỏi tiếp.
Vừa nhắc đến người đàn ông ấy, Tống An Kỳ hơi hoang mang, nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại: “Chắc là thế. Lúc tớ đang chụp lén, bọn họ vừa khéo đi đến trước cửa phòng, tớ cũng không để ý mấy. Nhưng thấy anh ta xóa hình chụp thì cũng biết rồi, nếu không phải là vệ sĩ của Bùi Hạo Tuấn thì cũng là của Ninh Huyên Huyên”
Tiêu Diệp Nhiên cầm lấy chén đũa sạch đặt trước mặt "Được rồi, đừng nói về bọn họ nữa. Đây là thời gian của chúng mình”
Nghe thấy thế, Tiêu Tiêu bĩu môi: “Ai mà thèm nói vê bọn họ chứ, chẳng phải chỉ là tính tò mò của bọn con gái đang tác oai tác quái hay sao.”
Nói đến đây, cô ấy than thở nhẹ: “Tiếc là tin tức chấn động này không thể đưa ra trước công chúng được.
“Yên tâm đi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị lộ ra thôi” Tiêu Diệp Nhiên rót cho cô ấy lại ly trà, cô nở nụ cười đầy ẩný: “Trên đời này làm gì có bức tường nào kín gió hoàn toàn”
Bọn họ bước ra từ trong tiệm canh cá, Tống An Kỳ đi rất chậm rất chậm, thỉnh thoảng lại tụt về sau, cách bọn họ một khoảng.
“An Kỳ, bọn tớ còn muốn đi dạo trung tâm thương mại nữa, cậu có đi không?” Tiêu Tiêu ngoái đầu lại hỏi Tống An Kỳ, nhưng chợt phát hiện ra cô ấy không có ở đây.
Rồi sau đó, Tiêu Tiêu và Tiêu Diệp Nhiên lần lượt quay đầu nhìn ra sau, thấy cô ấy đi đứng lề mề mới hối: “An Kỳ, cậu cầm tinh con rùa hả? Sao đi chậm thế?”
Tống An Kỳ ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt cô toát ra vẻ do dự.
Tiêu Diệp Nhiên nhạy bén nhận ra cô có vẻ bất thường, thế là bèn đi đến bên cạnh cô, ân cần hỏi han: “Sao thế?” Tống An Kỳ lắc đầu, cô ấy mỉm cười: “Tớ không sao. Chỉ là cảm thấy hình như để quên thứ gì đó trong tiệm rồi”
“Để quên trong tiệm hả?” Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày: “Để tớ đi về đó tìm với cậu”