Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân Ngải Hân vội vã: “Chị Diệp Nhiên, em thật sự có nỗi khổ tâm. Cố Tống Vy nói nếu như em không giúp cô ta thì cô ta sẽ khiến cho em không có thể tiếp tục hoạt động trong ngành giải trí”

“Cho nên cô liền đồng ý với cô ta hãm hại tôi tr?”

Tiêu Diệp Nhiên không hiểu tại sao lòng người ích kỷ như vậy, vì bản thân mình ngay cả làm hại người khác mà cũng dám làm.

“Em.." Thân Ngải Hân nhất thời á khẩu không trả lời được.

Thây thế, Tiêu Diệp Nhiên thở dài một hơi, sau đó giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Thân Ngải Hân, cô vẫn còn chưa đủ hai mươi tuổi, trong mắt tôi cũng chỉ là một đứa nhỏ, tôi không muốn phải so đo chuyện lúc trước với cô. Nhưng mà mong cô nhớ kỹ giữ gìn lòng mình, đừng vì lợi ích mà làm tổn thương người khác, nếu không thì cô sẽ rất khó bước đi trên con đường này”

Nói xong câu nói này, cô liền rời đi với Cố Thanh Chiêu. Thân Ngải Hân nắm thật chặt hai tay, nước mắt bất ngờ rơi xuống, ngửa mặt nhìn lên bầu trời u ám, tùy ý để nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.

Giữ gìn lòng mình, nói thì dễ nhưng mà ở một nơi phức †ạp như là ngành giải trí có bao nhiêu người giữ gìn được lòng mình đâu?

Tiêu Diệp Nhiên không biết là Thân Ngải Hân có nghe lọt tai những lời của mình hay không, nhưng mà đây cũng là 

sự khoan dung lớn nhất của mình đối với cô ta.

“Chị dâu, anh của em đã từng nói đối phương đã làm tổn thương đến người của mình thì tuyệt đối không khoan dung”

Cố Thanh Chiêu không đồng ý cách làm của cô đối với Thân Ngải Hân. Mặc dù là đối phương bị người khác uy hiếp mới không thể không làm ra chuyện như thế, nhưng tuổi còn nhỏ như vậy mà lại quan tâ m đến sự nghiệp của mình như thế, sau này chắc chắn cũng sẽ không đơn giản.

“Tôi không phải là khoan dung nhân từ, chỉ là đối phó với bọn người Cố Tống Vy cũng đã đủ hao tâm tổn sức, không muốn tìm thêm chuyện cho mình thôi, có hiểu chưa?”

Sao lại không biết được như thế này là quá nhân từ, nhưng mà trải qua khoảng thời gian này cứ đấu tới đấu lui với đám người của Cố Tống Vy, cô cũng đã hơi mệt mỏi.

Bây giờ ở trong đầu của cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhanh chóng giải quyết bọn người Cố Tống Vy, sau đó cô đã có thể sống một cuộc sống bình lặng với Mặc Đình. Lý tưởng phong phú nhưng hiện thực thì khô cứng.

Luôn có người không bằng lòng đối với cô, giống như ngày hôm sau cô liền gặp phải Ninh Huyên Huyên.

“Tiêu Diệp Nhiên, sao cô lại ở đây?” Ninh Huyên Huyên mang bộ dạng như là nhìn thấy quỷ.

“Tôi đến đây để quay tin, người ta đều nói có đoàn làm phim thì có chủ đề, tôi liền đến đây xem náo nhiệt một chút”

So sánh với sự kinh ngạc của Ninh Huyên Huyên, Tiêu Diệp Nhiên lộ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ninh Huyên Huyên quét mắt nhìn về phía Cố Thanh Chiêu ở bên cạnh của cô, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉa mai: “Phóng viên Đường à, tôi cũng nên học tập cô mới được"

Tiêu Diệp Nhiên híp mắt lại nghĩ thầm, trong đầu nghĩ lời nói phía sau của cô ta chắc chắn cực kỳ khó nghe.

Quả nhiên chỉ nghe thấy cô ta chậm rãi ung dung nói: “Phóng viên Đường, cô có thể dạy cho tôi mấy chiêu câu dẫn đàn ông được không? Nghe nói Thẩm Tử Dục tổng giám đốc của Thời Thụy không phải bị cô mê hoặc đến thần tiên bát đảo hay sao, cô cũng thật là lợi hại nha”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK