Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta tuyệt đối không thể để loại chuyện này xảy ra được. Tiêu Diệp Nhiên cười lạnh: “Sao thế? Sợ rồi sao? Có phải sợ những chuyện mà bà với Cố Ngọc Lam đã làm bị lộ ra không?”

Sắc mặt của Triệu Uyển Nhan lập tức thay đổi: “Cô đang nói linh... tinh gì vậy?”

Giọng nói của bà ta đều đang phát run, cô không biết nói này của Tiêu Diệp Nhiên là nói mò hay là thật sự biết cái gì đó.

“Tôi có phải nói linh tinh hay không, trong lòng bà rõ nhất” Tiêu Diệp Nhiên lạnh lùng liếc nhìn bà ta, sau đó quay đầu “Chúng tôi sẽ xem lúc nào thích hợp, đến lúc đó chúng tôi sẽ đưa ba tôi sang Mỹ”

Bác sĩ gật đầu: “Được, bên này tôi cũng sẽ nói chuyện với bệnh viện”

nói bác

“Cảm ơn bác sĩ” Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười với bác sĩ. “Không cần cảm ơn, đây là chức trách của chúng tôi” Bác sĩ mỉm cười đáp, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Diệp Nhiên và Triệu Uyển Nhan, và cả Đường Tùng hôn mê chưa tỉnh.

Bầu không khí rơi vào sự trầm mặc kỳ dị.

Tiêu Diệp Nhiên chọn lúc xem Triệu Uyển Nhan không tồn †ại, ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt không có huyết sắc của ba, trong mắt chất chứa sự đau lòng.

Trước đây cô hay đối đầu với ba, lần nào cũng khiến ba tức. giận đến đỏ mặt tía tai, lúc đó ba mặc dù có đáng ghét, nhưng tốt xấu gì vẫn khỏe mạnh, biết tức giận.

Nhưng bây giờ, ông nằm ở đây, mặc dù vẫn có hô hấp, nhưng một chút tức giận cũng không có.

So sánh lại, cô vẫn thích ba của trước kia.

Nghĩ đến đây, cô khẽ mỉm cười, khế nói: “Ba, con sẽ tìm người đáng tin đi cùng ba sang Mỹ, như thế ba sẽ không cô đơn.

“Tiêu thị con sẽ thay ba quản lý thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào tay của người có tâm cơ”

Khi nói lời này, cô liếc nhìn Triệu Uyển Nhan rõ ràng đang bất an, khóe môi nhếch lên lộ nụ cười lạnh.

Có người chắc sắp không nhịn được nữa rồi, sẽ có hành động mới.

“Diệp Nhiên” Do dự một lúc lâu, Triệu Uyển Nhan cuối cùng cũng lên tiếng

Tiêu Diệp Nhiên không có quay đầu nhìn bà ta, chỉ nghe Triệu Uyển Nhan nói: “Diệp Nhiên, dì vẫn cảm thấy không thể. đưa ba con sang Mỹ được, nơi đó quá xa, chúng ta cũng. trông chăm nom được, không yên tâm được”

“Vẫn là ở đây tốt hơn, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể thăm được, con nói có phải không?”

Bà ta chẳng qua là sợ sự cố gì xảy gì sao? Tiêu Diệp Nhiên sao có thể để bà ta được như ý chứ?

Cô quay đầu nhìn bà ta: “Ba tôi ở đây, cũng không thấy bà đến thăm được mấy lần, chứ đừng nói Cố Ngọc Lam. Nếu như bà muốn lấy lý do này để thuyết phục tôi không đưa ba tôi sang Mỹ, tôi có thể nói cho bà biết, đó là chuyện không thể”

“Cô..” Thái độ của cô khiến Triệu Uyển Nhan rất tức giận, nhưng vẫn không dám phát tác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK