Mục lục
Nuông Chiều Em Đến Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vậy, Tiêu Diệp Nhiên nhanh chóng bước tới, túm lấy những người phụ nữ, hét lên: “Tôi cảnh cáo các cô, nếu các cô không buông tay, tôi sẽ bảo tổng giám đốc sa thải các cô”

Nhưng những người phụ nữ ấy hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của cô, họ vẫn bám lấy tóc An Kỳ, còn dùng móng tay dài để túm lấy An Kỳ.

Tiêu Diệp Nhiên không thể chịu đựng được nữa, hét lên: “Tất cả dừng lại cho tôi”

Trong một lúc, bầu không khí im lặng.

Những người phụ nữ bị khí thế của cô làm cho hoảng sợ, động tác ở tay họ đều dừng lại.

Tống An Kỳ nhân cơ hội đó đẩy tất cả ra xa, vén tóc lại. Nhưng cô quên mình đang đi giày cao gót, một cú giật lùi khiến cô ngã về phía sau.

Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy vậy, thốt lên: “An Kỳ!”

Chúa ơi, tại sao tôi là luôn người xui xẻo vậy?

Với cảm giác bất lực này, Tống An Kỳ đành nhắm mắt cam chịu, sẵn sàng đón nhận nỗi đau ập đến.

Nhưng cơn đau chưa ập đến, thay vào đó cô rơi vào một vòng tay ấm áp, mùi bạc hà trong trẻo dễ chịu xộc vào mũi.

Hương vị quen thuộc khiến tim cô rung động không thể giải thích được.

Cô nhắm chặt mắt, không dám mở ra nhìn người đã cứu mình. 

“Chủ tịch”

Giọng nói sợ hãi của những người phụ nữ đó vang lên bên tai.

Giọng nói của Diệp Nhiên theo sau: “Tử Dục, cũng may có cậu ở đây. Nếu không, e là An Kỳ sẽ thành não tàn mất” Não tàn?

Tống An Kỳ đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt thâm thuý.

Cô sững sờ, sau đó quay mặt đi, nhìn Tiêu Diệp Nhiên, “Tiêu Diệp Nhiên, cậu nói ai thành người não

Tiêu Diệp Nhiên chỉ nhẹ nhàng cười, không nói lời nào. Thực ra Tiêu Diệp Nhiên nói vậy là bởi vì thấy Tử Dục đã cứu An Kỳ nên cô vội vàng chạy tới, vừa hay phát hiện cô ấy không sao cả, nhưng cô ấy vẫn đang nhắm chặt mắt, hàng mi dài run rẩy.

Thế là, cô cố ý nói như vậy, nếu không thì khi nào cô ấy mới mở mắt ra chứ?

“Không sao chứ?” Thẩm Tử Dục nhìn cô gái đã lấy lại sức. sống, nhẹ giọng hỏi, trong mắt hiện lên cảm xúc khó tả, dịu dàng hỏi.

“Không sao. Cảm ơn chủ tịch” Tống An Kỳ phát hiện mình vẫn còn trong vòng tay của anh, vội nhảy ra xa.

Giọng điệu của cô vừa xa lạ vừa khách sáo, trong mắt Thẩm Tử Dục nhanh chóng hiện lên một chút mất mát, lông mày khẽ nhíu lại.

Sau đó, đôi mắt sắc bén của anh hướng vào những người phụ nữ đang gây rối. “Các cô có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Anh hỏi một cách sắc bén. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK