Nói xong, còn làm mặt quỷ với Dương Thiên Thiên, làm cô †a giận đến cả người phát run, trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu.
"Dương Thiên Thiên, tôi biết chú Tống cùng dì Tống bị cô hãm hại, vì Hàn Minh Nhân, cô cũng là hao hết tâm tư a” Tiêu Diệp Nhiên khẽ cười một tiếng, tròng mắt nheo lại, bắ n ra một tia lãnh ý: “Bây giờ ngay cả An Kỳ cô cũng không buông tha, một cái tiểu tam lại ngông cuồng đến loại trình độ này, là thật cho là An Kỳ dễ khi dễ phải không?"
"Dám khi dễ An Kỳ An Kỳbổn tiểu thư trả lại gấp mười" Tiêu Tiêu ở một bên phụ họa.
Tống An Kỳ nhìn hai người bạn thân vì cô ra mặt, khóe mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Vẫn may cô nhịn lại được, Diệp Nhiên đã nói cô tuyệt đối không thể ở trước mặt bọn đểu giả khóc được, cô nhất định không được khóc.
Hít một hơi thật sâu, Tống An Kỳ từ trong túi xách móc ra một chiếc usb: “Dương Thiên Thiên, ba mẹ tôi bị hãm hại, tôi đã thay bọn họ tìm được chứng cớ, chỉ cần tôi đưa cái usb này giao cho cảnh sát, vậy bọn họ có thể được thả ra ngoài"
Dương Thiên Thiên trong mắt thoáng qua vẻ bai rối, nhưng rất nhanh che giấu, cô cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng cái usb đó muốn thay ba mẹ cô lật án, có phải quá ngây thơ rồi hay không?"
"Ngây thơ hay không, để cảnh sát định đoạt”
Tống An Kỳ chậm rãi đến gần cô ta, ánh mắt kiên định lạnh lùng: “Dương Thiên Thiên, đừng tưởng răng cô cùng Hàn Minh Nhân làm chút chuyện bẩn kia sẽ không bị ai biết”
"Cô biết cái gì?" Dương Thiên Thiên trợn mắt nhìn cô, thấy dáng vẻ phấn khích của cô, cô ta không khỏi tim đập rộn lên.
Tống An Kỳ hơi cười nhẹ: “Tôi biết cái gì không liên quan đến cô. Dương Thiên Thiên, ác có ác báo, ba mẹ tôi làm sao bị vào ngục giam, cô cùng Hàn Minh Nhân chờ đi." Nói xong, cô xoay người: “Diệp Nhiên, Tiêu Tiêu, chúng ta đi thôi"
"Chỉ như vậy?" Tiêu Tiêu tựa hồ rất không hài long với cách làm của An Kỳ, cảm thấy quá nhẹ nhàng cho cái tiện nhân kia.
"Tiêu Tiêu, có lúc hành hạ trong lòng so với trên thân thể thống khổ hơn”
Tiêu Diệp Nhiên liếc nhìn rõ ràng Dương Thiên Thiên đã bắt đầu bất an, môi nâng lên một nụ cười ý vị thâm trường.
"Lời thì nói là như vậy, nhưng là bọn họ không phải là đi uổng công rồi sao"
Tiêu Tiêu chỉ chỉ Cố Thanh Chiêu cùng Thẩm Tử Dục, vốn đang cho là sẽ cần bọn họ xuất thủ trợ giúp, ai biết gọi bọn họ tới làm quần chúng ăn dưa.
"Làm sao sẽ tới uổng chứ?"
Tiêu Diệp Nhiên kéo Tống An Kỳ qua, đẩy cô tới trước mặt Thẩm Tử Dục: “ Tử Dục, cô ấy giao cho cậu nhé."
“Chị dâu, em..."
Thẩm Tử Dục không phải là mở miệng muốn cự tuyệt, chỉ thấy một cái ánh mắt của chị dâu nhìn qua, lời đến khóe miệng chỉ có thể đổi lại: "Chị dâu yên tâm, em sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn”
"Lúc này mới ngoan chứ" Tiêu Diệp Nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Làm sao cảm giác chị dâu chính là xem hắn như tiểu hài tử? Thẩm Tử Dục bất đắc dĩ nhíu mày, tầm mắt lơ đấng quét qua Tống An Kỳ.