Cố Tống Vy cuối cùng cũng nghe thấy lời nói thật lòng của Tần Thúy Kiều, bà ấy đã nói tới mức thế này, thì cô việc gì phải ủy khuất bản thân nữa?
Cô ta hất tay Bùi Hạo Tuấn ra, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Tân Thúy Kiều, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh: “Dì à, dì là mẹ của Hạo Tuấn, cho nên tôi tôn trọng dì, nhưng bây giờ xem ra, tôi không cần tôn trọng dì nữa rồi”
“Từ lúc ban đầu, tôi biết dì và chú sẽ đồng ý hôn sự của tôi và Hạo Tuấn, nhưng là vì bố tôi hứa rằng khi kết hôn sẽ cho ôi 20% cổ phần của Tiêu thị”
“Lần này các người đồng ý tổ chức hôn lễ, không phải cũng là vì tôi nói tôi là người kế thừa của Tiêu thị, tôi sẽ tiếp quản Tiêu thị sao? Trong mắt các người, tôi cũng chỉ là một quân cờ để các người có được Tiêu thị mà thôi”
Cố Tống Vy nói một hơi nhiều như vậy, Bùi Hạo Tuấn nghe Xong, sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt nhìn cô ta vô cùng phức. Tập.
Còn Tần Thúy Kiều ngược lại sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rõ ràng không ngờ cái gì cô ta cũng hiểu rõ.
Những lời nói Cố Tống Vy giấu thật sâu trong lòng cuối cùng cũng nói ra hết, có cảm giác rất thoải mái.
Lời muốn nói đã nói xong, như vậy... Cô ta quét mắt qua đống đồ, sau đó nói với quản gia: “Chú Trần, gọi mấy người tới chuyển đồ của tôi lên trên tầng, tôi và Hạo Tuấn đính hôn rồi, tôi sống là người nhà họ Bùi, chết là ma nhà họ Bùi.
” Sau đó, cô quay đầu lại nhìn Tân Thúy Kiều cười: “Dì nói xem có đúng không? Hả dì?”
Tần Thúy Kiều chớp mắt, nghiêm khác nói: “Ai cũng không được chuyển”
Sau đó bà lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Tống Vy: “Hôn ước của cô và Hạo Tuấn đã hủy bỏ rồi, từ nay về sau cô cũng không còn là vị hôn thê của Hạo Tuấn nữa rồi, cho nên mời cút khỏi nhà họ Bùi”
“Hủy bỏ?” Cố Tống Vy không nhìn được nâng cao giọng: “Mấy người hỏi tôi chưa? Tôi đồng ý rồi sao?”
“Cô đồng ý hay không thì vẫn phải hủy bỏ, cô không xứng với Hạo Tuấn”
Lời nói của Tần Thúy Kiều vô cùng cứng rắn.
“Ban đầu lúc tôi mang thai đứa con, sao bà không nói là không xứng?”
Cố Tống Vy cảm thấy lời nói của bà ta vô cùng buồn cười! Cố Tống Vy bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Bùi.
Tân Thúy Kiều thật sự vô cùng nhẫn tâm, trực tiếp cho người ném hết đồ của Cố Tống Vy ra ngoài, sau đó đuổi cổ luôn Cố Tống Vy.
“Cố Tống Vy, từ bây giờ cô và nhà họ Bùi cũng như Hạo Tuấn không còn liên quan gì nữa, hãy cút càng xa càng t‹ Cùng với giọng nói lạnh lẽo của Tân Thúy Kiều, cánh cổng màu đồng tự động của biệt thự cũng từ từ đóng lại
Cố Tống Vy bò trên mặt đất, nhìn bóng dáng của cánh cổng lớn, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Từ đầu tới cuối, anh ta không nói hộ cô một câu nào, lúc Tân Thúy Kiều đuổi cô ra ngoài, anh ta chỉ bàng quan đứng nhìn, dù cho cô khóc gào lên: “Hạo Tuấn, em không muốn rời xa anh, em yêu anh” Anh ta đều không làm gì.