Lê Ngạn lập tức nghiêm túc nói: "Vì thế, em không thể hẹn hò với cậu ta được, nguy hiểm lắm."
"Ồ."
Lê Tiếu nhấc chân hất viên đá, nhìn mặt hồ xao động, cười khẽ: "Nhưng anh ấy sẽ là em rể tương lai của anh đấy."
Lê Ngạn: "?"
"Không đúng, Tiếu Tiếu..." Lê Ngạn muốn khuyên thêm mấy câu, Lê Tiếu đã lui ra sau, xoay người men theo lối cũ trở về.
"Chúc ngủ ngon." Lê Tiếu đưa lưng về phía anh, vẫy tay, giọng nói ẩn chứa ý cười.
Lê Ngạn ngây người ở đó, kéo tóc mình, anh ta còn ngủ được chắc?
Không được rồi, anh phải gọi cho Lê Tam.
Cả nhà họ Lê chỉ có mình Lê Tam đối đầu được với Thương Thiếu Diễn.
Lê Ngạn lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng gọi đi.
Sau khi đường dây thông, anh vội vàng thuật lại không kịp thở.
Đầu điện thoại bên kia chỉ nghe thấy tiếng gió thét gào, sau đó là giọng nói lạnh nhạt của Lê Tam: "Ừm, em biết rồi, cúp đây."
Ừm? Vậy... thôi sao? Lê Tam cái thằng này để ý chút được không?
Thật ra, lúc này ở xa nơi biên giới, Lê Tam cũng rất phiền lòng.
Trước đó anh đã biết chuyện Tiếu Tiếu quen với Thương Thiếu Diễn.
Nhưng biết làm sao, dạo này biên giới rối ren, bận không thể rời đi được.
Anh có lòng nhưng không có sức.
Lê Tam lạnh mặt nhìn trời đêm, siết chặt nắm đấm.
Thương Thiếu Diễn khốn kiếp, chuyện này chưa yên đâu! ...
Cùng lúc đó, Lê Tiếu trở lại biệt thự, quản gia lập tức căn dặn người phục vụ đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Ba tầng tám phòng, khung cảnh tao nhã và yên tĩnh.
Phòng Lê Tiếu được xếp ngay cạnh phòng vợ chồng họ Lê.
Vừa vào phòng, mùi hương thoang thoảng lan khắp mỗi ngóc ngách.
Vòng qua sảnh cửa chính, trước phòng khách là cửa sổ hình cung, mơ hồ có thể thấy ban công bên ngoài.
Lê Tiếu đi đến đó, ngay lúc cửa mở ra, gió đêm lạnh ẩm phả vào mặt, nhiệt độ thấp hơn hẳn ban ngày.
Cô dựng cổ áo, khom người chống lan can, nhìn xa núi Thang Khê chìm trong bóng đêm.
Lúc này, tiếng trò chuyện khe khẽ truyền đến từ phòng bên cạnh.
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn sang phải, phát hiện là cửa sổ ban công bên cạnh mở hờ, tiếng trò chuyện truyền ra từ trong phòng khách.
Cô chau mày nhìn sang ban công bên trái, bên đó là phòng ba mẹ cô, thế phòng bên phải của ai?
Đang suy nghĩ, Lê Tiếu chợt nghe cái tên quen tai.
Thương Phù.
Biệt thự trong đêm rất yên ắng, Lê Tiếu gần như không cần phải cố phân biệt cũng nhanh chóng nhận ra là Lưu Vân và Lạc Vũ đang trò chuyện.
Cùng với làn sương bồng bềnh, tiếng nói chuyện dần rõ ràng hơn.
"Thương Phù không có gan lớn làm càn ở Nam Dương đâu. Đây là địa bàn của lão đại, cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Đây là Lưu Vân nói, giọng rất bình thản, nghe rõ sự tự tin bên trong.
Lạc Vũ thổi phù, hình như đang nhả khói thuốc: "Nói thì nói thế, nhưng khó mà đảm bảo cô ta không giở trò vặt vãnh. Mấy hôm nay cô ta thường xuất hiện ở Thành Nam, cậu cho rằng cô ta dạo phố thôi à?"
Yên ắng một lúc, giọng Lưu Vân lại vang lên: "Cô nghi ngờ cô ta cấu kết với Đồ An Lương của Thành Nam?"
"Không chắc chắn."
Lạc Vũ nhả khói, thoáng trầm ngâm: "Cô Lê từng có hiềm khích với Đồ An Lương, chúng ta cũng chưa từng xử lý và giấu kín chuyện này. Dù Thương Phù không có thế lực ở Nam Dương, nhưng người chịu bán mạng cho cô ta thì nhiều không kể xiết..."
Đang nói đến đây, Lạc Vũ bỗng im bặt, sau đó hai người đồng thanh gọi: "Lão đại."