Đoàn Thục Hoa nói nhiều khiến Lê Tiếu nghe mà căng da đầu.
Suy cho cùng bà ta cũng chỉ vì một chữ tiền.
Lê Tiếu cúi đầu, mũi chân đá mặt đất: "Dì Cả hỏi qua chuyện này với ông ngoại chưa?"
"Dì hỏi ông ấy làm gì!"
Đoàn Thục Hoa chợt cao giọng, dễ nhận ra được sự oán giận bên trong: "Ông ấy phân chia tài sản vốn không bàn với mọi người, bảo cho ai thì cho người nấy. Trong mắt ông cụ vốn không có mấy đứa con này."
Bà ta nói rất khó nghe, Lê Tiếu nhíu mày, cụp mắt che đi gợn sóng và sự lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Ông ngoại vẫn còn sống mà họ đã không chờ nổi muốn chia tài sản rồi sao?
Cô vốn không nghĩ gì đến tiền của ông ngoại.
Mà lời của Đoàn Thục Hoa không gì khác ngoài nhắc nhở Lê Tiếu, cô chỉ là một người khác họ.
Lê Tiếu chà xát ngón tay trong túi vài lần, ngẩng đầu nhìn, cười lạnh: "Dì Cả nói có lý, vậy nên... phiền dì nói rõ với ông ngoại đi. Cháu vốn không có ý kiến gì với cách ông chia tài sản, dù kết quả có ra sao đi nữa. Xin lỗi dì Cả, cháu còn có việc, đi trước đây."
Dứt lời, Lê Tiếu gật đầu tỏ ý với bà ta rồi men theo đường cũ trở về. "Ấy, Tiếu Tiếu, Lê Tiếu..."
Đoàn Thục Hoa cáu kỉnh gắt giọng nhưng cũng không thể ngăn được bước chân Lê Tiếu.
Nhìn cô đi xa, nét mặt bà ta càng lúc càng xấu.
Ban đầu, bà muốn để Lê Tiếu đi khuyên ông cụ.
Nhưng cuối cùng vẫn là chuyện tốn công.
Bà ta chỉ không ngờ cô lại làm khó như thế.
Đoàn Thục Hoa sốt ruột, một đứa cháu ngoại dựa vào đâu có được bảy phần tài sản thừa kế của ông cụ?
Bà ta quyết không thỏa hiệp chuyện này dễ dàng.
Đoàn Thục Hoa híp mắt trầm ngâm, lên xe gọi cho Đoàn Nguyên Hoằng. ...
Buổi chiều, Lê Tiếu quay về phòng thí nghiệm.
Có thể do tâm trạng bị Đoàn Thục Hoa ảnh hưởng nên cô cứ lạnh lùng chăm chăm tiến hành thí nghiệm.
Lúc này Viện sĩ Giang và Liên Trinh không có ở đây, nghe nói họ đã đến Sở nghiên cứu rồi.
Khí áp thấp xung quanh Lê Tiếu khiến cho những người khác cùng tổ không dám bước đến nói chuyện với cô. ...
Nửa tiếng sau, Lê Tiếu đặt báo cáo xuống, buồn bực cầm điện thoại trên bàn lên, rời khỏi phòng nghiên cứu.
Những đồng nghiệp khác nhìn bóng lưng cô, vẫn còn thấy sờ sợ mà vỗ ngực: "Tiểu Lê đúng là bà cố tổ mà, lúc đanh mặt không nói chuyện dọa người khác ghê."
"Đồng cảm, đồng cảm, tôi thấy... lát nữa Liên Trinh quay lại, bảo anh ấy hỏi thăm xem, họ khá thân."
Lê Tiếu không biết nội dung thảo luận của các đồng nghiệp, cô cầm điện thoại đến vườn cây xanh ở hậu viện, ngồi xuống băng ghế, không có lòng dạ nhắn tin nên gọi luôn cho Thương Úc.
Chuông đổ ba tiếng, trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp quyến rũ của Thương Úc: "Biết đường gọi điện thoại cơ à, không bận sao?"
Lê Tiếu mím môi, buồn bực "ừ" một tiếng: "Không bận."
Giọng cô trầm thấp, nghe là nhận ra ngay đang không vui.
Thương Úc nghiêng ghế, phất tay để Vọng Nguyệt ra ngoài trước.
Khi cửa phòng đóng lại anh mới trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện sao?"
Lê Tiếu dựa lưng ghế, bắt tréo chân, cầm điện thoại nhìn mây trên trời: "Không sao hết, chỉ hơi... nhớ anh."
Anh thoáng im lặng, châm điếu thuốc, vui vẻ nhả khói: "Vẫn đang ở phòng thí nghiệm sao?"
Lê Tiếu không tập trung gật đầu: "Ừ, chuyện nghiên cứu không có phát triển gì nên em hơi bực."
Thương Úc rời ghế, thong thả đến cửa sổ nhìn toàn cảnh Nam Dương: "Chuyện nghiên cứu vốn không thể vừa bắt đầu đã thành công, không nên buồn bực vì điều này."
"Ừm, biết rồi." Lê Tiếu đáp lại, nhưng giọng vẫn ỉu xìu như cũ.
Thương Úc nhếch môi, ngắm nhìn khung cảnh xa xa, đổi chủ đề: "Sáng nay Vân Lăng rời đi rồi."
"Hử? Nhanh vậy à?" Lê Tiếu ngạc nhiên, cao giọng hơn.
Thương Úc nhướng mày, cười hỏi: "Vui rồi à?"
Lê Tiếu quơ quơ mũi chân, nét mặt bớt lạnh lùng: "Không vui lắm, nhưng vẫn cảm ơn bạn trai."
"Định cảm ơn thế nào?"
Anh đáp lại như thật, nụ cười trên môi Lê Tiếu càng tươi hơn.
Cô cho rằng đây chỉ là lời khách sáo, nên ngẩng đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời chung chung: "Đợi em nghĩ xong sẽ nói anh biết."
Một lúc sau, hai người cúp điện thoại, Lê Tiếu ngồi thêm mấy phút mới chậm rãi quay lại tòa lầu.
Chưa đến mười phút, Viện sĩ Giang và Liên Trinh hào hứng về phòng thí nghiệm.
Hai người vào cửa, không kịp uống miếng nước đã lập tức cho gọi mọi người mở họp.
Viện sĩ Giang ngồi trước bàn họp, vỗ tay một cái, nhìn quanh rồi hào hứng giới thiệu: "Tôi muốn báo với mọi người, vừa rồi ở Sở nghiên cứu, tôi có được một thông tin. Tháng sau, Sở nghiên cứu dẫn đầu, tiến hành chọn mười phòng thí nghiệm trong nước để tiến hành đại hội giao lưu."
"Để có thể tham gia đại hội giao lưu, phòng thí nghiệm phải đệ trình tài liệu cho Sở nghiên cứu kiểm tra. Đây chính là cơ hội nghìn năm có một. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã quyết định ghi danh cho Nhân Hòa chúng ta. Trước mắt chúng ta có nửa tháng chuẩn bị, mọi người tạm gác lại công việc và nhanh chóng chuẩn bị tài liệu trước."
Nghe thế, các thành viên trố mắt nhìn nhau, không phản ứng gì.
Viện sĩ Giang vỗ mặt bàn: "Vỗ tay đi chứ!"
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, Viện sĩ Giang hài lòng mỉm cười: "Ừm, vậy nghe rõ rồi chứ gì? Trong nửa tháng kế tiếp, dốc hết sức chuẩn bị tài liệu."
Có người giơ tay lên: "Thưa thầy, trò có một câu hỏi."
"Trò nói đi." Viện sĩ Giang đan chéo tay đặt lên bàn, dáng vẻ như sẵn sàng chuẩn bị giải đáp nghi vấn.
Nghiên cứu viên đó hắng giọng rồi hỏi: "Nhất định phải tham gia đại hội giao lưu sao? Có lợi gì không?"
"Sao lại không có lợi được. Trò nghĩ xem, phòng nghiên cứu của chúng ta thuộc sở hữu tư nhân, tuy lấy danh nghĩa Sở nghiên cứu, nhưng cũng chỉ là nể mặt thầy mà thôi."
"Mấy năm nay, chúng ta tiến hành bao nhiêu nghiên cứu, nhưng tất cả thành quả đều ghi dưới danh Sở nghiên cứu cả. Đại hội giao lưu lần này, nói trắng ra cũng là một lần tranh tài. Chỉ cần đạt hạng, về sau, phòng thí nghiệm của chúng ta sẽ được quốc gia nâng đỡ, mọi thành quả sẽ được ghi dưới danh của Nhân Hòa với tên tuổi của mọi người. Trò nghĩ xem, đã có ích chưa?"
Các nghiên cứu viên nhìn nhau, ánh mắt bắt đầu trở nên khao khát.