Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng lật trang giấy.
Vân Lăng kích động giải thích: "Anh còn giả vờ nữa! Có phải anh đã sớm biết Thương Thiếu Diễn muốn công kích trụ sở chính của chúng ta nên mới chuyển những tài liệu từ cấp ba trở lên đến tầng hầm trại huấn luyện không?"
"Chú mày nói gì?"
Vân Lệ nheo mắt, nhìn mặt trời lặn ngoài cửa, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Vân Lăng cho là tín hiệu không tốt nên lớn tiếng lặp lại: "Em nói, tất cả tài liệu quan trọng của chúng ta đều ở tầng hầm trại huấn luyện. Anh à, anh lợi hại thật đấy."
Lợi hại mốc xì ấy!
Sau nhiều lần xác nhận, Vân Lệ mờ mịt cúp máy.
Sao có thể?
Tất cả tài liệu mật trụ sở chính lính đánh thuê đều cất trong phòng hồ sơ.
Lúc đó cao ốc không hề có dấu hiệu gì đã nổ tung.
Thậm chí có không ít nhân viên bị thương trong vụ nổ, tổn thất cũng khá nghiêm trọng.
Trong tình huống khẩn cấp như vậy, căn bản không ai rảnh bảo vệ tài liệu, ai nấy cũng chỉ lo cứu người.
Ai lại chuyển hết tài luyện quan trọng sang trại huấn luyện ở đối diện từ sớm chứ?
Đâu đơn giản chỉ là dăm ba quyển, tài liệu quan trọng cấp ba trở lên phải hơn mấy nghìn bộ, đến bảy tủ đựng hồ sơ cũng không đủ chứa, thế mà đã sớm được dời đi.
Vân Lệ uống bia, đầu óc mơ màng.
Anh ta thấy chắc mình say rồi, nếu không sao lại cho rằng là Thương Thiếu Diễn làm.
Lê Tiếu chưa từng đến trụ sở chính lính đánh thuê, cũng không biết rõ vị trí cụ thể.
Chỉ mình Thương Thiếu Diễn có năng lực lặng lẽ phá hủy cao ốc của anh ta.
Là Thương Úc?
Hay không phải?
Vân Lệ càng lúc càng rối, thậm chí bất chấp trạng thái lộn xộn hiện tại của mình, vung tay ném lon bia ra ngoài từ cửa phó lái, lái xe quay lại Thủy Tinh Uyển.
Anh ta cần đối chất với Thương Thiếu Diễn để xem rốt cuộc chuyện này có liên quan đến đối phương hay không.
Vân Lệ lái xe như gió cuốn, kết quả là ngay sau đó bị cảnh sát giao thông bắt được.
Uống bia cộng thêm lái quá tốc độ, nào, chúng ta đến đội Cảnh sát giao thông uống trà thôi. ...
Bên kia, phòng bao Thương Hải Các.
Lê Tiếu nghiêng người dựa tay vịn, ngẩng đầu nhìn Thương Úc: "Diễn gia, nói vài câu đi, hai người đã trò chuyện những gì?"
Anh nhìn Desert Eagle trên bàn, nói sâu xa: "Trò chuyện nên tính sổ thế nào."
Nghe vậy, Lê Tiếu có thể hiểu được.
Ừ, là chuyện Vân Lệ có thể làm ra.
Cô dựa vào ghế co chân lên, đung đưa chân, vẻ mặt lạnh nhạt: "Thế nên, để anh ấy cầm súng chĩa vào anh là tính sổ sao? Nếu em không quay lại, anh không sợ anh ấy sẽ nổ súng à?"
Vân Lệ không phải người mềm lòng nương tay.
Nếu anh ta thật sự muốn giết người, rất có thể giờ Thương Úc đã gục rồi.
Lê Tiếu không ngại để hai người họ âm thầm giải quyết phân tranh, nhưng động đến dao súng thì liều quá hóa dở.
Vừa dứt lời, cô liền nghe anh gật đầu nói: "Xem ra là bạn gái đã cứu anh một mạng này."
Lê Tiếu: "..."
Lời này sao nghe kỳ quá vậy.
Cô không tin Thương Úc sẽ để mặc người khác làm càn trước mặt mình.
Vân Lăng chỉ nhận đơn làm ăn, còn anh cho nổ tung trụ sở chính của đối phương chính là thủ đoạn tàn nhẫn không hề chừa lại đường sống.
Lê Tiếu thầm nghĩ, có lẽ do cô nên anh mới phá lệ khoan dung cho Vân Lệ Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghĩ đến chuyện Vân Lệ có tâm tư khác đối với mình.
Vì giao tình trước đó, với Lê Tiếu mà nói, Vân Lệ chỉ là bạn chí cốt thuần túy mà thôi. ...
Một tiếng sau, Lê Tiếu và Thương Úc cơm nước xong ngồi trước bàn uống trà tiêu thực.
Vân Lệ đi rồi, trước khi dùng bữa Lưu Vân đã đến báo chuyện này.
Lúc ấy Lê Tiếu cũng không nói gì, gọi điện cho Vân Lệ nhưng không ai bắt máy.
Chẳng hiểu sao lại bỏ đi!
Lúc này có người gõ cửa phòng bao.
Lê Tiếu thờ ơ liếc nhìn, thấy Lạc Vũ ôm một hòm thuốc mới tinh đi vào.
Cô kinh ngạc nhướng mày, bất ngờ nhìn Thương Úc.
Anh khẽ nhếch môi: "Thoa thuốc."
Lê Tiếu trừng mắt, cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Hôm nay cô mặc áo khoác ngắn, bên trong là áo thun chữ T cổ tròn tròng đầu.
Thoa thuốc thì phải cởi hết.
Lê Tiếu gãi đầu.
Nếu cô từ chối chắc chắn không hiệu quả, nên chỉ đành bình tĩnh gật đầu: "À, được."
Lạc Vũ ôm hòm thuốc đứng sau lưng Lê Tiếu, cô chậm rãi bắt đầu cởi áo khoác.
Sau đó cô nắm vạt áo thun, thầm nghĩ có nên vén lên không, lúc thì gãi đầu, khi thì nhéo tai, rất nhiều động tác nhỏ.
Lạc Vũ nhìn mà buồn cười.
Thương Úc nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, cười hỏi Lê Tiếu: "Sao không cởi tiếp?"
Cổ họng Lê Tiếu ngưa ngứa, cô cảm giác nhiệt độ trên người mình tăng cao.
Đối mặt với biểu cảm ung dung của Thương Úc, cô quyết tâm nắm vạt áo thun cởi ra.
Không sao hết, dù gì bên trong vẫn còn áo ngực.
Nhưng áo vừa vén đến hông, tiếng cười trầm ấm từ môi anh tràn ra.
Anh ngăn cô lại, sau đó đứng dậy, nâng cằm cô, mút mạnh môi cô, trong đôi mắt sâu thẳm đều là ý cười: "Chờ em trong xe, thoa thuốc xong thì đưa em về phòng thí nghiệm."
Dứt lời, anh xoay người ra ngoài.
Hai tay Lê Tiếu vẫn duy trì động tác vén áo, cô ngây người một giây, không khỏi lắc đầu.
Làm rộn cả buổi, hóa ra là chọc cô?
Lạc Vũ đặt hòm thuốc lên bàn, ánh mắt nhìn Lê Tiếu cũng hiện vẻ ranh ma.
"Cười gì?" Lê Tiểu xụ mặt làu bàu, cởi áo thun, bả vai trắng tuyết lộ ra ngoài.
Chỉ là trên vai trái có một mảng bầm tím nghiêm trọng.
Da cô vốn trắng nõn nên nhìn vết thương khá giật mình. ...
Chưa đến mười phút, Lạc Vũ đã thoa thuốc trị vết thương cho Lê Tiếu xong, thuận tay đưa cô hai lọ thuốc hình hồ lô màu xanh lá, dặn cô mỗi ngày phải thoa thuốc đúng giờ.
Lê Tiếu ung dung nhét vào túi, mặc đồ tử tế vào, trở lại dáng vẻ bình thường.
Trước khi rời khỏi phòng bao, Lê Tiếu đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn vách tường hư hỏng do vết đạn, nói với Lạc Vũ: "Cô hỏi giám đốc giúp tôi xem phải bồi thường như nào."
Lạc Vũ ôm hòm thuốc, lúc kéo cửa cho Lê Tiếu thì nói nhỏ: "Đây là sản nghiệp của lão đại, cô Lê không cần bồi thường."
Lê Tiếu chớp mắt, tặc lưỡi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ồ, ra là thế..."
Một chỗ khó cầu như Thủy Tinh Uyển, hóa ra cũng là của anh.
Đúng là... bất ngờ. ...
Quay lại bãi đỗ xe, Lê Tiếu cúi đầu bước vào xe, ngước mắt nhìn Thương Úc, thoáng ngừng một chút, tự tìm đề tài: "Thủy Tinh Uyển cũng là của anh sao?"
"Ừ."
Thương Úc cúi đầu vuốt phẳng nếp nhăn ống tay áo, nheo mắt, trầm giọng nói: "Sao vậy? Muốn bồi thường?"
Lê Tiếu ngồi vào chỗ rồi liếc anh, mím môi như thật: "Ừ, đúng là muốn làm thế."
Anh nghiêng đầu, nhìn Lê Tiếu như có điều suy nghĩ, giãn chân mày, nói sâu xa: "Thiếu nợ trước đã, sau này... có cơ hội thì bồi thường luôn."