Tôi nín thở, mồ hôi lạnh trượt dài trên tóc mai; nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng cứ thế mà ập đến. Dùng khóe mắt liếc chăm chăm ra lối đi nhỏ, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một ống quần màu lam dần tiến vào phạm vi tầm nhìn của tôi. “Đi qua? Nó không phát hiện ra mình à?” Tôi không dám ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về hướng đó thật lâu. Cảm giác này rất khó chịu, nhưng tôi vẫn không dám nhúc nhích. Ống quần màu xanh xẹt qua, ta thầm đếm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.